Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 433

Cập nhật lúc: 2025-01-04 08:33:53
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà dì là từng trải, thể vẻ vui mừng trong mắt Nhân Nhân khi nhắc đến Tiểu Cố, bà xoa xoa tay đứa trẻ: “Bà khen cháu đấy, khen Nhân Nhân nhà mắt !”

Nhiều trong đội Tam Liên Tô Nhân từ Bắc Kinh trở về, cũng đến xem náo nhiệt, cô gả cho gia đình quân nhân ở Bắc Kinh, cuộc sống , Tô Nhân thi đỗ đại học B, thật khiến thèm thuồng và ngưỡng mộ.

Đến khi thấy thật, suýt nữa kinh hô, đúng là khác hẳn .

Cố Thừa An cũng hào phóng, vốn mua hai cân kẹo hoa quả ở hợp tác xã huyện, mang về hai cân kẹo nhân mè Bắc Kinh, để một nửa lớn cho nhà bà dì, còn hào phóng phát cho những xã viên đến xem náo nhiệt, mỗi một viên.

Năm nay chuyện gì là trả giá, đặc biệt là những thứ cần phiếu đường quý giá mới mua , ban đầu còn từ chối, thấy thành tâm cho, là kẹo mừng, để vui vẻ hớn hở, cũng cưỡng sự cám dỗ mà nhận lấy.

Ăn kẹo xong, miệng cũng ngọt, chúc mừng hai kết hôn, chúc mừng Tô Nhân thi đỗ đại học B, Cố Thừa An mà vô cùng hài lòng, trong nhà nhất thời náo nhiệt.

Chỉ vợ chồng Tô Kiến Thiết ngang qua thấy cảnh , sắc mặt cứng đờ rời , trong miệng còn lẩm bẩm chửi rủa.

Đến khi chạng vạng, đám đông tản , Tô Nhân và Cố Thừa An đưa những túi lớn túi nhỏ mang đến cho bà dì cất, lúc mới chuẩn về nhà .

TBC

“Mấy ngày nay và Tiểu Nguyệt dọn dẹp phòng các con ở , chăn gối và ga giường cũng mới .” Bà dì là việc nhanh nhẹn, chậm trễ chút nào: “Nếu như nhà chật, ở thoải mái thì cho các con ở nhà nhưng Tiểu Cố ở đây, các con ở cùng cũng .”

Tô Nhân lời luôn cảm thấy chỗ nào đó đúng, cũng nghĩ nhiều, thấy trời bên ngoài tối, ở nữa thì rõ đường, liền cùng Cố Thừa An ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-433.html.]

Đầu xuân đêm về, hoàng hôn buông xuống, giữa cánh đồng, Cố Thừa An đầu đến đây khỏi bối rối, chỉ thể theo Tô Nhân.

“Em còn nhớ đường ?”

Lúc trong đội còn ai ở ngoài nữa, ai về nhà nấy, đầu xuân đêm khuya lạnh, thích loanh quanh bên ngoài.

Anh liền tự nhiên nắm lấy tay Tô Nhân, ở đây bắt, trời tối thì đương nhiên thể theo ý .

Tô Nhân ngoan ngoãn để nắm tay, hai mười ngón đan , , đôi môi đỏ mọng cong lên: “Sao thể quên ! Em nhắm mắt cũng thể về nhà.”

Con đường gần hai mươi năm, vô cùng quen thuộc.

“Ồ? Em nhắm mắt thử xem!” Trong đêm tối, Cố Thừa An cong môi.

Tô Nhân ngẩng khuôn mặt nhỏ , phục nhắm mắt : “Nhắm thì nhắm, theo em.”

Mí mắt rũ xuống, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ trắng sứ chỉ hai hàng mi dài như lông quạ khẽ run, Tô Nhân định bước về phía , đột nhiên cảm thấy mí mắt cảm giác khô nóng, kèm theo thở mát lạnh của đàn ông ập đến.

Cố Thừa An nhẹ nhàng in một nụ hôn, hôn lên mí mắt Tô Nhân, cô gái yêu dấu mở mắt , trừng mắt với vẻ tức giận.

“Cố Thừa An, thật xa, lừa em nhắm mắt là hôn em!”

Loading...