“Đi thôi, về nhà. Bà nội tối nay ăn đồ ngon, còn chuẩn cho chúng lương khô mang lên tàu ngày mai.”
Đồ trong tay Tô Nhân cầm lấy, hai tay nhẹ nhõm, cô gật đầu: “Được.”
Ngày hôm tàu về nhà, là do phấn khích cảm xúc gì đan xen, Tô Nhân hiếm khi mất ngủ, mãi đến nửa đêm mới ngủ , sáng sớm ngáp ngắn ngáp dài dậy dọn dẹp, chuẩn lên đường ga tàu.
Ngô thẩm nhét ít đồ ăn túi của hai : “Luộc mấy quả trứng, mười cái bánh, hai đứa cầm ăn đường.”
Tiền Tĩnh Phương cũng cho bánh kẹo mua túi giấy dầu đưa cho con trai: “Trên đường chú ý an , tàu đông lắm, bảo vệ Nhân Nhân cẩn thận, việc cảnh giác.”
Cố Thừa An gật đầu đáp: “Mẹ yên tâm.”
“Còn nữa, tuy nhà Nhân Nhân ai nhưng con coi bà dì như trong nhà, mặt nhà bên ngoại của con thể hiện .” Nói thì nhưng Tiền Tĩnh Phương thực bản lĩnh của con trai, nếu nó vui vẻ, nó thể dẻo miệng nịnh nọt khiến bất kỳ ai cũng vui vẻ.
Tô Nhân một nữa đến ga tàu Bắc Kinh, đoàn tàu từ bắc xuống nam chạy sân ga, đó ghi tỉnh J đến tỉnh H, Bắc Kinh và quê nhà của Tô Nhân đều là những trạm dừng đường.
Cố Thừa An xách hai túi hành lý, như thể đang mở đường, ở bên ngoài thể nắm tay, chú ý ngoài nên để Tô Nhân nắm áo khoác quân đội của , mở đường cho cô.
Ba ngày hai đêm tàu, vì mua vé quá muộn, chuyến tàu cũng ít, chỉ mua vé ghế cứng.
Cố Thừa An để Tô Nhân vị trí cạnh cửa sổ, tự cất hành lý, lấy một bình nước nóng quân dụng, xuống bên cạnh cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-425.html.]
TBC
Khi đoàn tàu màu xanh lá cây một nữa rung chuyển, cùng với tiếng động quen thuộc của sự va chạm, Tô Nhân ngoài cửa sổ, thế giới vẫn còn tuyết trắng xóa, vẫn còn phủ đầy tuyết, nhớ một năm rưỡi cũng chuyến tàu ngược đường đến Bắc Kinh.
Một đến, giờ đưa thêm một về.
Thật .
=
Bà dì họ của Tô Nhân họ Hà, tên đơn là Mai.
Năm nay bà lão sáu mươi tám tuổi nhưng thể vẫn khá cứng, xuống đất việc vẫn sức, chỉ đội sản xuất chăm sóc bà, liệt kê gia đình bà hộ ngũ bảo, hàng năm trợ cấp cứu tế lương thực.
Hộ ngũ bảo xác định thường là những gia đình sức lao động, chỉ còn những già cô đơn, khả năng việc kiếm công điểm, do đội sản xuất tập thể lao động trồng lương thực nuôi sống.
Bà lão cũng ăn , vì tay nghề , may vá giỏi, thường giúp trong đội may quần áo, cũng coi như bù đắp công điểm.
Chỉ là bây giờ tuổi cao, mắt càng ngày càng kém.
“Tiểu Nguyệt, Nhân Nhân và chồng nó sắp tới nơi , cơm nấu ?”
“Con nấu ạ.” Tiểu Nguyệt thò đầu , hôm nay gặp chị họ và rể, bà nội chị họ mất mặt, chống đỡ cho chị họ mặt nhà bên ngoại, hai đều mặc quần áo mới chỉ mặc dịp Tết.