Từ nhà tập thể đến nhà máy một đoạn đường, Tô Nhân và Tiền Tĩnh Phương chuyện về phía , đến nơi thì tay chân vẫn còn cứng đờ.
“Đến phòng việc tiên hãy uống một cốc nước nóng.” Tiền Tĩnh Phương dặn dò.
“Vâng, dì cũng .”
Đến chỗ việc của , Tô Nhân tháo khăn quàng cổ, mũ, găng tay, cảm nhận ấm từ bếp than mà chị Ngưu đốt, từng luồng nóng ập đến.
Uống một cốc nước, lúc mới thoải mái hơn, bắt đầu công việc của ngày mới.
Công tác lớp xóa mù chữ năm nay kết thúc, lớp xóa mù chữ do cô phụ trách đạt điểm trung bình cao nhất, lãnh đạo khen ngợi vài câu.
TBC
Chỉ là những ngày , cô thể mơ hồ nhận ánh mắt của chủ nhiệm Khâu chút , luôn vẻ thôi.
Viết xong báo cáo công tác xóa mù chữ cuối năm, Tô Nhân mặt Khâu Nhã Cầm.
“Viết khá .” Khâu Nhã Cầm vẫn chút tiếc nuối, Tô Nhân thở dài, bà thực sự thích cô gái : “Tiểu Tô, cháu cũng đăng ký thi đại học đúng ?”
“Vâng, chủ nhiệm Khâu.”
“Con trai cô cũng đăng ký , nếu như lúc nó chủ động hơn, dũng cảm hơn một chút... ... ôi.”
Biết sẽ chuyện gì của Cố Thừa An!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-371.html.]
Như thì con trai và con dâu của bà thể cùng đại học, thật tuyệt bao!
Chủ nhiệm Khâu một cách đứt quãng, Tô Nhân mà mơ hồ, đành về chỗ việc của .
Gần đây cô bận rộn, bận học hành, bận giảng bài cho khác, nghĩ đến còn hơn hai mươi ngày nữa là đến kỳ thi đại học, cô gửi cho em họ ở quê lá thư cuối cùng kỳ thi.
Tô Nhân tổng hợp và sắp xếp những kiến thức trọng tâm, dựa theo nội dung thư hồi âm của em họ, cô định các môn học trọng điểm để em họ ôn tập.
Đợi đến khi đến bưu điện gửi thư, cô tình cờ gặp Cố Thừa An dẫn bác sĩ Giản đến cửa nhà tập thể.
Khi Tô Nhân ăn trưa xong ngoài, Cố Thừa An Hà Tùng Bình gọi , lúc gặp ở đây.
“Ông nội ngủ dậy đau chân, tìm bác sĩ Giản đến xem.” Cố Thừa An giải thích với cô một câu, ba vội vàng về nhà họ Cố.
Ông cụ ghét nhất là bệnh viện, đến bệnh viện, mỗi thấy tường trắng sơn xanh của bệnh viện, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc, ông đều nhớ cảnh sinh ly tử biệt với những đồng đội.
Thấy nhiều , tiễn từng đợt đồng đội hy sinh hoặc tàn tật, nhắc đến bệnh viện trở thành biểu tượng của đau khổ, càng bước chân nửa bước.
Trước đây, nếu đau đầu, sốt nhẹ, đều đến bệnh viện quân khu lấy ít thuốc về, về cơ bản cũng qua .
Tính , ông cụ hơn hai mươi năm bước chân bệnh viện.
Chỉ là thời tiết gần đây đổi lớn, đột nhiên đông, trời trở lạnh, hai chân ông cụ lạnh và đau, đây khi còn trẻ, đầu gối và bắp chân trái của ông đều từng trúng đạn, qua vô chặng đường gian nan, lòng bàn chân mài rộp m.á.u vẫn tiếp tục hành quân, vết phồng rộp mài rách, cứ thế lặp lặp , chịu ít đau đớn.