“Vui lắm! Thừa An, em vui!” Ánh nắng vàng rực như đang chiếu đôi mắt cô, lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
“Vui là !” Cố Thừa An cô, nghiêng đầu ánh nắng mặt trời, vì cô mà vui mừng: Nhân Nhân của chúng chắc chắn sẽ đỗ đại học, trở thành một sinh viên đại học giỏi!”
=
Đối với việc khôi phục kỳ thi đại học, Cố Thừa An cảm thấy liên quan đến nhưng để tâm hơn bất kỳ ai.
Khi những khác còn đang bàn luận xem nên đăng ký , thế nào để ôn thi trong vòng hai tháng thì chạy khắp các điểm thu mua phế liệu ở Bắc Kinh, tìm sách giáo khoa cấp ba của những năm và đề thi đại học của những năm khi kỳ thi đại học hủy bỏ.
TBC
Kỳ thi đại học hủy bỏ mười năm, những thứ vô cùng khó tìm, những hiệu sách đàng hoàng thì đương nhiên . Tô Nhân kéo một bao tải sách giáo khoa và đề thi đến mặt , ngạc nhiên.
“Em xem cái nào dùng .”
“Anh lợi hại quá.” Tô Nhân vui mừng lật tìm một tài liệu hữu ích, những sách giáo khoa còn hoặc là cô nắm vững , cô liền để Lý Niệm Quân, Hà Tùng Linh, Cố Thừa Huệ chọn, tiện thể gửi một cho em họ ở quê.
Còn , những gia đình khác trong khu nhà tin đến mượn, Tô Nhân cũng hào phóng cho mượn.
Trong thời gian đó, khí chuẩn cho kỳ thi đại học tràn ngập trong khu nhà, thậm chí thành phố, quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-358.html.]
...
“Thừa An, con đăng ký thật ?” Tiền Tĩnh Phương hài lòng về điểm của con trai.
Gần đây, tin tức khôi phục kỳ thi đại học tràn ngập khắp các ngõ ngách, cũng thể bàn tán về chuyện , Tiền Tĩnh Phương chỉ một đứa con trai, mặc dù Cố Thừa An thông minh, lanh lợi nhưng học hành vẫn lắm, ở cấp hai và cấp ba đều là học sinh yếu kém.
Làm thì tự nhiên sẽ tô hồng cho con , bà luôn cảm thấy con trai thông minh như , chỉ là để tâm việc học, nếu thì chắc chắn sẽ tiền đồ.
“Mẹ, thấy con là như ?” Cố Thừa An nhận thức rõ ràng về bản , hứng thú cũng năng khiếu thì lãng phí thời gian?
“Sao ?” Tiền Tĩnh Phương liếc , mím môi, tiến gần con trai thêm vài phần, khuyên nhủ tận tình: “Lần khôi phục kỳ thi đại học khó , mười năm đó, các con ở độ tuổi coi là may mắn. Không giống như một đồng chí, bây giờ hơn ba mươi tuổi mới chờ cơ hội. Dù thì con cũng thử xem, ...”
Cố Thừa An cảm thấy mờ mắt , dù thì cũng thể một sinh viên đại học, nếu thể đỗ thì cả nước tuyển bao nhiêu sinh viên đại học?
“Mẹ, nếu chỉ thèm một đứa con dâu là sinh viên đại học thì Nhân Nhân là ? Chắc chắn em sẽ đỗ, con dâu tương lai của đỗ thì cũng chẳng khác gì con trai đỗ cả.”
“Con!”
Thấy con trai lời, tối hôm đó Tiền Tĩnh Phương liền than phiền với chồng.
“Anh xem, hồi trẻ chúng học hành đều , thành tích của ở trường quân đội cũng thuộc loại nhất nhì, Thừa An thừa hưởng chút nào nhỉ.”