Ai ngờ, cả hai đều chút cảm tình với đối phương, thế là thuận nước đẩy thuyền thành đôi.
“Dương Lệ bây giờ tài xế xe buýt tuyến hai, lái xe giỏi, dù cũng giỏi hơn .”
Ngày nay, những ăn cơm nhà nước đều là những trọng vọng, như nhân viên chiếu phim, nhân viên bán hàng ở cửa hàng cung ứng, công nhân nhà máy quốc doanh đều là những mà ngưỡng mộ, còn tài xế là một trong những công việc kỹ thuật tôn trọng nhất thời bấy giờ.
Người lái xe ít, càng đừng đến tài xế xe buýt là nữ.
Mọi lập tức cô gái với ánh mắt khen ngợi: “Giỏi quá!”
Trở thành tâm điểm lớn nhất bàn, má Dương Lệ nóng bừng nhưng quen những bạn từ nhỏ đến lớn của yêu, cô càng vui hơn, điều đó chứng tỏ mối quan hệ của hai tiến thêm một bước, hòa nhập vòng tròn cuộc sống của .
TBC
“Bố là tài xế xe buýt, ca của ông , học theo ông . Sau nếu xe tuyến hai, gặp thì sẽ miễn vé cho.”
Đây là phúc lợi của tài xế xe buýt và nhân viên bán vé, bạn bè thể miễn vé.
Mọi đương nhiên đồng ý, ăn uống no say, hận thể ngay lập tức “Gả” Hàn Khánh Văn , ầm ĩ đòi uống rượu mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-350.html.]
Gió đầu thu thổi tan bóng tối nặng nề của màn đêm, hôm nay Cố Thừa An em vui mừng, rõ ràng chút khác thường so với ngày thường, giống như chứng kiến niềm vui của em chơi với từ nhỏ con đường dài của cuộc đời.
Dắt Tô Nhân đường về nhà, suốt dọc đường líu lo chuyện: “Anh và Khánh Văn quen hai mươi mốt năm , sinh quen , hơn hai tuổi, hồi nhỏ theo chạy, bọn kết nghĩa , khác , vẫn luôn là đĩnh đạc nhất, hôm nay thực sự vui mừng !”
Tô Nhân đàn ông điên cuồng hồi tưởng thời thơ ấu: “Bạn gái của Hàn Khánh Văn cũng khá , còn là tài xế xe buýt, lái xe thật sự lợi hại.”
Tô Nhân lái xe, đừng đến cô, đây cả đại đội mấy trăm cũng tìm hai lái xe. Đối với phần lớn , lái xe là điều quá xa vời và khó khăn.
“Thật sự lợi hại!” Tô Nhân cũng khâm phục Dương Lệ.
Cố Thừa An ngẩng cằm lên bầu trời đầy , chút kiêu ngạo: “Anh lái xe mới gọi là lợi hại, , đưa em lái xe.”
Tô Nhân tòa nhà nhỏ của nhà họ Cố ở ngay mắt nhưng Cố Thừa An nắm tay kéo hướng khác, lúc gần mười giờ đêm : “Bây giờ? Đi lái xe?”
Cố Thừa An gật đầu: “ , bây giờ ngay!”
Đợi đến khi Tô Nhân phản ứng thì cô trong xe Jeep . Bên cạnh là Cố Thừa An đang tập trung lái xe, chỉ để cho cô một bên mặt tuấn tú.
Từ năm mười lăm tuổi, theo vệ sĩ của ông nội học lái xe, lẽ trời sinh năng khiếu với các loại máy móc, bất kể là đối phó với các loại đồ điện nghiên cứu lái xe đều thể nhanh chóng thành thạo, thậm chí cả công việc kiểm tra xe đơn giản cũng thể .