Tôn Chính Nghĩa sổ tiết kiệm của gia đình để ở , mấy tháng đầu cơ tích trữ nếm ít vị ngọt, cắn răng kiếm một khoản lớn, thế là lén lấy sổ tiết kiệm , dốc hết đó.
Anh và Văn Quân bàn bạc, hai kẻ bán quần áo lặt vặt khác ở Bắc Kinh họ đuổi , như , coi như bộ chợ đen Bắc Kinh chỉ còn họ thể bán quần áo tuồn từ miền Nam đến, thể kiếm một khoản lớn chứ?!
“Con đừng quan tâm đến quần áo !” Phó cục trưởng Hoàng nhớ còn bắt bảy kẻ đầu cơ tích trữ: “Nếu chúng khai con thì ?!”
Tôn Chính Nghĩa rùng , như mới phản ứng , đầu óc lập tức rối như tơ vò.
=
“Mẹ kiếp, chạy mệt c.h.ế.t !”
“May mà bình thường chúng khỏe, thì đúng là đám đeo băng đỏ bắt !”
Một nhóm tụ họp tại căn cứ bí mật, dẫn đám đeo băng đỏ đến chợ đen năm mà đám Tôn Chính Nghĩa thường hoạt động, dẫn họ phát hiện kho chứa quần áo.
Hàn Khánh Văn thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng cho một bài học! thấy quần áo chất thành đống, tốn bao nhiêu tiền!”
“Tôn Chính Nghĩa và Văn Quân cũng giàu quá nhỉ, thể tuồn nhiều quần áo như !” Ngô Đạt lè lưỡi kinh ngạc.
Cố Thừa An dựa ghế, chạy một trận điên cuồng, chạy xong thấy thoải mái: “Hai bọn họ chắc chắn nhiều tiền như , đoán là lén lấy hết tiền vốn của hai nhà dồn đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-337.html.]
“Chết tiệt, thế là hại cả nhà họ !” Hồ Lập Bân khạc một ngụm, tỏ vẻ khinh thường.
“Được , cách mạng vẫn thành công, đồng chí vẫn cố gắng!” Sau chiến thắng tạm thời, Cố Thừa An tiếp tục sắp xếp chuẩn tiếp theo: “Ngô Đạt, sắp xếp đó...”
...
TBC
Trở về nhà là đêm khuya, khi chia tay đám em, Cố Thừa An đến cầu thang, liền thấy tiếng mở cửa căn phòng bên trái tầng hai trong nhà.
Một thiếu nữ xinh ở hành lang, hai ẩn trong màn đêm nhưng vẫn thể rõ mắt .
Bước nhanh về phía Tô Nhân, Cố Thừa An như bay, ôm chầm lấy cô, cảm nhận thở mềm mại ấm áp.
Tô Nhân vòng tay ôm , chạm lồng n.g.ự.c rắn chắc, vòng eo săn chắc của , ôm thật chặt, thở quen thuộc bao trùm mới bình tĩnh .
Nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu, Cố Thừa An siết chặt cánh tay: “Đợi cả đêm ?”
“Không chỉ .” Tô Nhân ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt vô cùng kiên định: “Từ tối hôm qua ngủ ngon, cả ngày hôm nay cũng tập trung .”
Cố Thừa An kéo cô phòng, ôm cô tựa ghế gỗ: “Lo lắng gì chứ? Em cứ ngủ ngon là .”
Tô Nhân hiếm khi quấn quýt lấy , dựa dẫm từng : “Nói thì nhưng nghĩ đến những chuyện đó vẫn yên tâm, về xuất hiện mặt em thì em vẫn thở phào nhẹ nhõm .”
“Ngốc!” Cố Thừa An sảng khoái nhưng trong mắt tràn đầy ý , dịu dàng như nước: “Nhà chúng Nhân Nhân ngốc thế .”