“Sao em bác sĩ Giản thích chơi cờ tướng thế?” Cố Thừa An Tô Nhân mới chuẩn một bộ cờ tướng để bày .
Anh ngờ rằng, Ngô Đạt “ trâu ngựa” suốt một tháng thể lay động bác sĩ Giản, mà chơi cờ tướng thành công.
Tô Nhân nhớ trong sách Cố Thừa An dùng cách khác thường để lay động bác sĩ Giản, khiến bác sĩ Giản khen ngợi .
Hôm đó thấy chơi cờ tướng với ông nội Cố, Tô Nhân chợt lóe lên, mới suy đoán .
“Lần em thấy ông quét phố ở đầu ngõ, quét quét mắt cứ chằm chằm đám chơi cờ tướng vây quanh đất, còn liên tục lắc đầu.” Tô Nhân một nữa chứng minh cho suy đoán của : “Nên mới bảo thử xem.”
“Sao em thông minh thế?!” Trên đường trời tối như mực, mấy qua , Cố Thừa An đột nhiên tiến gần hôn lên mặt Tô Nhân một cái: “Không hổ là vợ .”
Tô Nhân che má nóng bừng, giả vờ đánh : “Ai là vợ ? Anh đừng bậy!”
“Ai đánh thì đó là…” Cố Thừa An chạy tới mấy bước, Tô Nhân, khuôn mặt tuấn tú nở nụ rạng rỡ: “Về bảo Ngô Đạt, mấy ngày nữa thể đưa em gái đến khám .”
——
Sau một tuần liên tục tan là Cố Thừa An đúng giờ đến nhà bác sĩ Giản báo cáo, chơi cờ tướng với ông bảy ngày, đến ngày cuối cùng chuẩn rời thì bác sĩ Giản lên tiếng.
“Cô em gái của thằng ngốc to xác bệnh ?”
Cố Thừa An nhịn , là, cách gọi thằng ngốc to xác khá là hình tượng.
“ , em gái mới tám tuổi, sức khỏe vẫn lắm, còn tạm , gần đây luôn thấy mệt, bệnh viện kiểm tra mấy cũng tìm nguyên nhân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-332.html.]
TBC
Bác sĩ Giản thu dọn cờ tướng, xếp bàn cờ và quân cờ gọn gàng hộp gỗ, thuận miệng : “Ngày mai đưa đến đây để xem.”
“Được, cảm ơn bác sĩ Giản.”
Ngô Đạt Cố Thừa An chỉ chơi cờ tướng mấy ngày khiến bác sĩ Giản đồng ý, vô cùng kinh ngạc.
“ việc khổ cực một tháng còn bằng đó chơi cờ tướng thoải mái ?”
Cố Thừa An chỉ tay đầu, nở nụ : “Có hiểu ? Chơi cờ tướng tốn não, dễ dàng .”
Ngô Đạt chẳng gì về mấy thứ : “...”
Hôm khám bệnh, Tô Nhân và Cố Thừa An cũng theo, Phương Phương ngoài kiểm tra, thực chút chán nản.
Cô bé nắm tay trai, rụt rè : “Anh ơi, nếu tìm bệnh thì đừng buồn nhé.”
“Yên tâm, bác sĩ Giản giỏi!” Ngô Đạt tràn đầy mong đợi: “Ông chắc chắn cách!”
Phương Phương trải qua...
Trải qua nhiều thất vọng, còn lén thấy bố lo lắng vì bệnh của tìm nguyên nhân, cô bé thở dài thầm.
Đợi đến khi gặp bác sĩ Giản râu ria xồm xoàm, mặc quần áo cũ kỹ, Phương Phương càng thấy trai gặp kẻ lừa đảo, bác sĩ trong bệnh viện căn bản trông như .
“Anh ơi, đây bác sĩ ? Sao khác thế?”
Cô bé tự cho rằng hạ giọng nhưng những mặt đều rõ mồn một, bác sĩ Giản nghiêm mặt, giọng trầm trầm: “Cô bé đây, xem cho.”