“Tôn Nhược Nghi.” Lý Niệm Quân cụp mắt cô , trong mắt dâng lên cảm xúc, thoáng chốc hóa thành sự khinh thường: “Là với Lưu Quảng Minh yêu đương nữa, bây giờ yêu ai thì yêu, liên quan đến . Cô rảnh thì tự học hành cho ở trường đại học của cô , đừng lãng phí suất học mà bố cho cô.”
Cô Tôn Nhược Nghi ở trường đại học để tâm học hành.
“Cô...” Tôn Nhược Nghi dời mắt : “Chị Niệm Quân, chị cũng nên ít chơi với Hồ Lập Bân bọn họ , thì tìm đối tượng thế nào, khác còn tưởng hai yêu nữa.”
Lời cũng lý, lúc đầu Lý Hồng Binh phản đối con gái cắt đứt quan hệ với Lưu Quảng Minh nhưng con gái kiên quyết, ông cũng cách nào. Bây giờ thể lãng phí thời gian chơi nữa. “Hôm nay trưa dì Lưu còn đến tìm bố, là chọn mấy trẻ tuổi trong viện, tuổi tác cũng xấp xỉ con, con thể gặp mặt.”
“Để , tạm thời con tâm trạng.” Lý Niệm Quân đầu tiên chọn lựa kỹ càng đối tượng kết hôn gặp loại như Lưu Quảng Minh, thực sự để bóng ma tâm lý, cô bản từ từ.
“Con bé .” Lý Hồng Binh con gái và kế hợp , cũng định để vợ kế lo chuyện hôn sự của con gái ruột, ông đích kiểm tra: “Bố cũng là vì con thôi.”
“Biết , con .” Lý Niệm Quân thấy phiền, thấy kế Phó Hải Cầm từ bếp bưng một đĩa táo gọt vỏ, cả nhà ba ghế sofa, càng thấy khó chịu: “Con ngoài đây.”
“Ê, Niệm Quân!” Lý Hồng Binh thấy con gái chạy ngoài, bất lực thở dài.
Về nhà một lúc ngoài, Lý Niệm Quân một con đường đá xanh của khu gia đình, mục đích, cứ thẳng một đường.
“Này, Lý Niệm Quân, cô thế? Mới về nhà chạy ngoài?” Hồ Lập Bân tắm rửa xong, một bộ quần áo sạch sẽ ở cửa sân nhà , thấy Lý Niệm Quân buồn chán, lên tiếng gọi cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-316.html.]
Lý Niệm Quân đầu , Hồ Lập Bân sạch sẽ gọn gàng, thuận miệng : “Đi dạo thôi.”
“Ăn bánh khoai lang ?” Hồ Lập Bân còn đang nhai bánh thơm phức, đợi cô trả lời hét nhà: “Mẹ, Lý Niệm Quân ăn bánh khoai lang rán.”
“Được, con bảo Niệm Quân đây nhanh.”
Lý Niệm Quân trừng mắt , lúc nào cô thế?
khi trong nhà Hồ, Hồ Lập Bân là Tống Ngọc Phượng bưng một đĩa bánh khoai lang lên bàn, nhiệt tình tiếp đãi , Lý Niệm Quân cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua tim.
“Niệm Quân, con nếm thử xem.” Tống Ngọc Phượng lau tay tạp dề, xuống một bên: “Con cứ ăn thoải mái, cần để cho thằng !”
TBC
“Cảm ơn bác.”
“Con thích ăn thì thường xuyên đến đây nhé, bác gì khác, chỉ đồ ăn. Bác nhớ đây con cũng thích đến đây chơi, bây giờ còn xa lạ với chúng thế?”
Lý Niệm Quân chút ngượng ngùng: “Trước đây con còn nhỏ.”
Lúc đó mất, kế dẫn em gái nhà, Lý Niệm Quân liền sống cuộc sống như “Đứa trẻ hoang”, cả ngày thích về nhà, chỉ thích chạy ngoài đường.
Mẹ Hồ Lập Bân là hiền lành nhất mà Niệm Quân từng gặp, trong lòng cô chỉ , đây cô thực sự ăn nhiều đồ ăn do bác .