“Anh ý gì?” Ngô Đạt càng càng nhíu mày, đoán định gì: “Là Tôn Chính Nghĩa suốt ngày ngang ngược, còn đổ cho Thừa An chúng ? Bản Tôn Chính Nghĩa chẳng cũng đầu cơ tích trữ ?!”
“Cậu đừng kích động.” Văn Quân , mặt Ngô Đạt, : “Chuyện coi như qua , cũng tiếp nhận sự chỉ trích giáo dục.”
“ , dạo nhà khó khăn? Ở đây chút tiền, em gái khám bệnh thể chậm trễ .”
Nhìn chằm chằm chiếc phong bì màu vàng trong tay Văn Quân, căng phồng, là chút nặng, tiền nhỏ, Ngô Đạt càng hiểu nổi: “ với quen, cho tiền gì?”
“Không quen là đây, cũng thể quen mà.” Đôi mắt Văn Quân cặp kính gọng đen càng thêm sâu thẳm, thể đoán định: “Sau khó khăn gì cũng thể tìm , bên Chính Nghĩa cũng sẽ nhắm , cuộc sống của , cuộc sống của gia đình đều sẽ , đều thể giúp giải quyết.”
Ngô Đạt , rõ ràng đang mỉm chuyện, ban ngày ban mặt, mà khiến rùng .
Dù thì bố Văn Quân cũng là lữ đoàn trưởng nơi bố đóng quân.
TBC
Văn Quân tháo kính xuống, mỉm : “Chỉ cần thỉnh thoảng kể cho chuyện của Cố Thừa An là .”
Bốn giờ mười lăm phút chiều, Ngô Đạt thả , cửa Cục Công thương, mấy em đang đợi ở ngoài.
Hồ Lập Bân chạy đến mặt , vỗ vai , vẻ trách móc: “Tên nhóc ! Cả ngày chỉ gây chuyện thôi ?! Cái gì cũng dám !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-310.html.]
Hà Tùng Bình và Hàn Khánh Văn theo sát phía : “Được , về nhanh , mau xua tan vận đen .”
“Nhà , Thừa An cũng đè chuyện xuống , truyền ngoài .” Hàn Khánh Văn an ủi một câu: “Em gái bệnh với chúng , đúng là coi chúng như ngoài.”
Ngô Đạt toe toét, gãi gãi gáy, chút ngượng ngùng: “Không là nhà thiếu tiền , bọn họ cái kiếm tiền nên mới nổi lòng tham.”
Nói xong, ngẩng đầu Cố Thừa An, hai tay đút túi, mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh lá cây, bên là quần dài màu xanh lá cây, nhếch cằm về phía : “Đi!”
Chiếc xe đạp 28 của Ngô Đạt cũng mang đến, cả nhóm đạp xe 28 rời .
Cố Thừa An cho Ngô Đạt vay một trăm đồng, là vay vì chủ yếu là nhận, tính tình cứng nhắc.
Anh em chuyện gì, là nhiệt tình nhất.
Anh thể lấy tiền của em mà trả nên giấy nợ cho Cố Thừa An, bảo cất kỹ.
“Được, tùy .” Cố Thừa An tiện tay nhét giấy nợ túi quần, nhắc nhở : “Có khó khăn gì thì cứ , đừng giấu giếm.”
“ , quen bao nhiêu năm , đừng khách sáo thế.” Hàn Khánh Văn và những khác mua cho em gái Ngô Đạt một ít đồ ăn, riêng sữa mạch nha và đồ hộp trái cây ba hộp, Phương Phương ngửi thấy mùi đồ hộp trái cây, mắt sáng hẳn lên.
Tiễn , Ngô Đạt cầm trong tay mười tờ tiền đoàn kết lớn mà Cố Thừa An cho vay, nhớ đến lời Văn Quân ... chìm suy tư.