Tiền lương của bố nuôi bốn trong gia đình, mỗi tháng còn gửi một phần tiền về quê cho bố già, tháng chú hai của bố thư nhà cũ ở quê một trận mưa lớn sập, tốn tiền sửa chữa, xin thêm hai mươi đồng.
Mặc dù tiền lương và phụ cấp của tiểu đoàn trưởng cao hơn nông dân cày ruộng nhưng nuôi một gia đình lớn như cũng dễ dàng.
Tô Nhân nghĩ, Cục Công thương bắt , mười phần thì tám chín là vì đầu cơ tích trữ?
Cộc cộc, cộc.
Tô Nhân thấy tiếng gõ cửa quen thuộc, lập tức lật xuống giường, dép lê mở cửa, ngoài cửa là Cố Thừa An phong trần mệt mỏi trở về.
“Nhanh .” Tô Nhân nhường một chỗ cho đàn ông nhà, đóng cửa , thấy mới yên tâm, hỏi: “Ngô Đạt thế nào ?”
Cố Thừa An cầm lấy cái cốc tráng men bàn học của Tô Nhân, lắc lắc phần nước mát còn một nửa trong đó uống một cạn sạch, lúc mới mở miệng.
“Có chút phiền phức.”
“Thật sự xảy chuyện ?”
Cố Thừa An kéo hai cái ghế, một cái kéo đến mặt Tô Nhân, hiệu cho cô xuống, bản cũng đối diện cô, kiên nhẫn giải thích: “Anh đầu cơ tích trữ bắt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-306.html.]
TBC
Quả nhiên là đầu cơ tích trữ, Tô Nhân đoán sai.
Bây giờ trong thành phố mua gì cũng cần phiếu, phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu đường, phiếu dầu, phiếu thì dù tiền cũng mua đồ.
mỗi mỗi tháng chỉ hạn ngạch phiếu như , như phiếu lương thực, mỗi mỗi tháng ba mươi cân, lao động nặng nhọc thể bốn mươi cân, đây còn là hộ khẩu thành phố mới hưởng.
Gia cảnh của Ngô Đạt thì càng khó khăn hơn.
Chỉ bố Ngô Đạt định mức lương thực, Ngô Đạt hộ khẩu nông thôn, con cái theo hộ khẩu của , cũng định mức vật tư, các loại vật tư sinh hoạt đương nhiên càng thiếu thốn hơn.
Cũng may là ở quân khu, quân khu trợ cấp thêm cho gia đình quân nhân, miễn cưỡng cũng thể sống qua ngày.
“Anh đầu cơ tích trữ để lấy phiếu lương thực ?” Tô Nhân ước chừng, nhà họ Ngô hẳn là thể miễn cưỡng sống qua ngày, là sống nhưng cũng hơn dân làng, cớ gì mạo hiểm chuyện đầu cơ tích trữ.
Loại chuyện bắt thì hậu quả thể lớn, thể nhỏ.
“Em gái ba tháng bệnh, bệnh viện khám hai cũng tìm bệnh gì, chỉ là cả ốm yếu, chỉ thể uống thuốc để chữa.”
Buổi chiều tối, Cố Thừa An và Hà Tùng Bình nhận tin tức, gọi Hàn Khánh Văn đến Cục Công thương.
Băng đỏ bắt đầu cơ tích trữ do Cục Công thương quản lý, ngoài gặp phạm tội đầu cơ tích trữ bắt, ông nội và ông ngoại của Cố Thừa An ở Kinh thị đều chút địa vị, quen ở Cục Công thương, quan hệ mặn nhạt, cuối cùng vẫn gặp Ngô Đạt.