Dù kiếp Cố Thừa An cũng là nhờ bán đồ điện mà phát tài.
Nếu để Văn Quân chiếm ở hai con đường , với năng lực chỉ kém Cố Thừa An một nước cờ, cộng thêm sự tiên tri khi tái sinh, tin là lật đổ Cố Thừa An.
Cô nhất định sẽ khiến Cố Thừa An hối hận, hối hận vì chọn cô gái quê mùa .
Văn Quân thấy vợ mới cưới khá thú vị, giống Tân Mộng Kỳ mà vẫn : “Đầu cơ tích trữ là phạm pháp, em rảnh thì ở nhà nghỉ ngơi , đừng nghĩ đến chuyện .”
Nói xong, dậy cầm sách rời .
Tân Mộng Kỳ theo bóng lưng rời , tính toán thời gian thì còn hơn một năm nữa mới đến thời kỳ cải cách mở cửa.
cũng thể chờ c.h.ế.t , chuẩn sớm!
=
“Đứng ! Toàn bộ những kẻ đầu cơ tích trữ cho !”
“Tránh ! Bọn đầu cơ tích trữ phía ! Bắt các thì kết cục !”
Một nhóm đeo băng tay đỏ chạy như bay phố, phía một nhóm điên cuồng chạy trốn, khiến cả phố trở nên hỗn loạn.
Mọi đều thò đầu xem náo nhiệt, thích thú ngắm cảnh bắt bớ thường xuyên diễn .
TBC
“Lại bắt đầu cơ tích trữ ?”
“ , đầu tháng một bán lương thực ở chợ đen bắt, đưa đến đồn công an nửa tháng.”
“Ôi, những thật là... sợ c.h.ế.t ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-292.html.]
Ngô Đạt ôm một đống quần áo chạy như bay, đến khi thấy phía còn động tĩnh nữa mới dừng , trốn trong ngõ hẻm thở hổn hển.
Hôm nay vận may quá tệ, mới bày hàng gặp băng tay đỏ bắt , thoát c.h.ế.t trong gang tấc thấy thoải mái, may mà bắt.
Đợi một lát, dọn dẹp xong nhanh chân bước khỏi ngõ hẻm, nhét bừa một đống quần áo túi vải, vội vàng chạy về khu gia thuộc.
“Ngô Đạt, gì thế? Dạo chẳng thấy .” Hồ Lập Bân đang định đến nhà họ Hà tìm Hà Tùng Bình thì đụng Ngô Đạt thở hồng hộc chạy về.
“Không .” Ngô Đạt hít một thật sâu, dạo dám đến chợ đen nữa, lập tức đáp lời em: “Ngày mai xem phim ?”
“Không .” Hồ Lập Bân từ khi tỏ tình nhân viên bán vé thất bại thì đến rạp chiếu phim Hồng Tinh nữa, cảnh cũ tình xưa.
“Đổi rạp khác , đến rạp chiếu phim Hồng Kỳ xa hơn một chút, cô nhân viên bán vé Tiểu Ngô của ở đó.”
“Anh đúng là khơi chuyện buồn.” Hồ Lập Bân trừng mắt , mới đồng ý.
Chiều chủ nhật, một nhóm xe đạp 28 chạy ầm ầm mặt đường lát đá xanh, các trai cô gái đổi hướng, đến rạp chiếu phim Hồng Kỳ cách quân khu khá xa.
“Hồ Lập Bân, chúng xa thế là vì đấy.” Cố Thừa An chở Tô Nhân, đạp xe đạp nhanh chậm, eo một đôi tay trắng nõn thon thả vòng qua, ôm chặt lắm.
“Thế nhé, hôm nay mời uống nước ngọt! Nước ngọt Bắc Băng Dương!”
“Được!”
“Xem như còn chút lương tâm!”
Hồ Lập Bân xong, liếc những mặt, thấy đau lòng. Hừ, chút tiền của e là sắp phá sản, thầm tính xem tiết kiệm một chút: “Hai thể uống chung một chai ?”
Cố Thừa An: “... Kẻ keo kiệt!”
Tô Nhân: “... Còn là vợ chồng.”