“Anh vì ai chứ?” Cố Thừa An đột nhiên tiến gần cô, hai lập tức gần , Tô Nhân tưởng định hôn , giữa ban ngày ban mặt, vội né tránh nhưng Cố Thừa An ôm lấy eo...
“Khụ khụ!” Tiền Tĩnh Phương cửa thấy cảnh con trai và Tô Nhân đùa giỡn.
Thật là, thanh niên bây giờ đắn gì cả!
Tô Nhân lập tức thẳng , lùi xa Cố Thừa An hai bước, chút chột dì Tiền, Cố Thừa An mấy để ý: “Mẹ~”
“Con đây với !”
Cố Thừa An gọi phòng khách, mở miệng mắng: “Vừa thể thống gì thế?”
“Mẹ, chúng con gì , yêu đương chuyện cũng ?”
“Hỗn láo!” Tiền Tĩnh Phương mặt lạnh: “Có gì cũng ở ngoài như thế chứ, để ngoài thấy bịa đặt về các con ? Cho dù là yêu thì thế nào? Vợ chồng ở ngoài mà kéo kéo đẩy đẩy cũng !”
“Được , con , , ở nhà .” Cố Thừa An đầu óc nhanh nhạy, lập tức nhận .
“Biết thế là ... Không đúng, ở nhà cũng !” Tiền Tĩnh Phương suýt con trai lừa, nửa câu mới phản ứng , buột miệng : “Hai đứa... tình cảm như , cũng quen một thời gian , là bàn bạc xem nên kết hôn .”
Lúc đầu con trai và Tô Nhân ở bên , Tiền Tĩnh Phương còn do dự về gia thế và tính cách của Tô Nhân nhưng bây giờ câu kết hôn, vô cùng tự nhiên.
Nói xong, Tiền Tĩnh Phương suy nghĩ, đây bà nghĩ đến chuyện bàn bạc chuyện cưới xin ngay nhưng bây giờ thì vẻ khó chấp nhận, trong lòng còn chút mong đợi.
Con cháu tự phúc của con cháu, dáng vẻ của con trai , hai tháng nay bà đều thấy, mắt của con trai như dán lên Tô Nhân.
“Mẹ, hiểu con trai quá ! Quả là ruột của con!”
Cố Thừa An lúc đầu chút lời tiếng , ngờ bây giờ thể đồng ý cho và Nhân Nhân kết hôn.
Chỉ Tô Nhân đồng ý ?
Nhớ những lời cô đó, kết hôn sớm như , Cố Thừa An buồn lắm.
=
Cố Thừa An còn kịp bàn bạc với yêu về vấn đề trọng đại của cuộc đời là kết hôn thì khu tập thể truyền đến một tin vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-290.html.]
Con gái của Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn 6 Tân Mộng Kỳ và cháu trai của Phó Tư lệnh Quân khu Văn Quân kết hôn.
Tân Mộng Kỳ và Văn Quân tổ chức tiệc cưới tại Nhà hàng Quốc doanh, bố hai bên và họ hàng thích đều mặt, ít là nhân vật m.á.u mặt trong Quân khu.
Khu gia thuộc đương nhiên cũng náo nhiệt, năm nào cũng chuyện vui, như hai gia thế tệ, môn đăng hộ đối kết hôn như càng dễ gây đề tài bàn tán.
Trước cửa nhà họ Tân náo nhiệt, cửa nhà họ Văn dán chữ Hỷ, ít đến góp vui cũng thể xin chút kẹo mừng, lúc , những đứa trẻ trong khu thích nhất là chen , may mắn gặp hào phóng thể xin mấy viên kẹo.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, lúc Tô Nhân tâm trạng để ý, Cố Thừa An kéo phòng chuyện nhưng thả một quả b.o.m tấn.
“Kết hôn?”
TBC
Cố Thừa An nắm tay cô, hai nắm chặt lấy : “ , chủ động đề nghị.
Em xem, mà, em đừng lo lắng vớ vẩn, còn luôn cảm thấy ý kiến về chuyện của chúng , hài lòng với em, còn bảo chúng kết hôn!”
Tô Nhân trong lòng vui mừng, dì Tiền đối xử với , bây giờ cũng bất kỳ ý kiến gì, mà lúc chủ động nhắc đến chuyện kết hôn, quả thực là công nhận và Cố Thừa An yêu .
mặt khác: “Trước đây em với là em kết hôn sớm .”
Răng cắn chặt môi đỏ, cô đôi mắt mong đợi của Cố Thừa An chút khó chịu: “Thực em còn xem cơ hội lên đại học .”
Thi đại học là chấp niệm của cô, từ khi đang sống trong một cuốn tiểu thuyết về thời đại, cô đưa quyết định dũng cảm nhất trong cuộc đời, một đến Bắc Kinh ở nhờ, chỉ để cho một nguyện vọng và niềm tin.
“Em thật sự công nông binh tiến cử lên đại học ?” Cố Thừa An vẫn học đại học gì nhưng Tô Nhân , trong đầu hề nảy ý định phản bác cô.
Chỉ là vài tháng , kỳ thi đại học sắp khôi phục, chỉ Tô Nhân tính toán xem thế nào để thể đại học, hiện tại chỉ con đường đó. “Muốn tư cách tham gia bình chọn thì ít nhất hai năm kinh nghiệm tham gia công tác, hiện tại em việc một năm, còn chờ...”
Chờ như , ít nhất hơn một năm nữa mới tư cách, Tô Nhân năng lực, hiện tại đạt thành tích nhỏ, tiếng tăm trong nhà máy tệ, cũng lãnh đạo coi trọng, nếu thuận lợi thể đạt danh ngạch năm , đó học đại học vài năm...
Cố Thừa An thở dài một tiếng, ngã xuống giường lớn của , oán trách : “Em bức tử ...”
Tô Nhân Cố Thừa An dài giường, thấy tiếng oán trách của , xuống mép giường cúi đầu : “Bức tử gì chứ? Cho dù em học đại học thì em vẫn thể thường xuyên gặp mà.”
Cố Thừa An ngửa mặt phụ nữ ngây thơ vô tội ở phía , trong đôi mắt đen láy như lửa.
“Em cứ hành hạ ...”
Tô Nhân: “...?”