“May cho con một bộ, may cho Thừa An một bộ, hai tấm vải màu sắc khá hợp, hai đứa mặc cạnh trông cũng đôi.” Tiền Tĩnh Phương ngầm ám chỉ, dù cũng Khâu Nhã Cầm khó xử.
“Đẹp đôi?” Khâu Nhã Cầm mấp máy môi, nghi ngờ nhầm: “Tĩnh Phương, cô gì ?”
“À, Nhã Cầm, chính là thằng Thừa An nhà và Nhân Nhân mới quen , là đôi .” Tiền Tĩnh Phương nghĩ đến con trai , như bà nhất định giải quyết mối họa bên ngoài cho con.
Khâu Nhã Cầm đột nhiên về phía Tô Nhân: “Nhân Nhân, chuyện ... con và Thừa An quen ?”
Tô Nhân thấy chủ nhiệm Khâu kinh ngạc, vội vàng giải thích: “Vâng ạ, cháu và tìm hiểu , mới xảy gần đây thôi, kịp cho .”
Khâu Nhã Cầm bóng lưng Tiền Tĩnh Phương và Tô Nhân rời , khỏi tiếc nuối, đầu đứa con trai mặt mày ủ rũ càng thở dài.
“Đã bảo con chủ động một chút, dũng cảm một chút mà, con còn tin? Bây giờ thì .”
Lương Chí Tân cúi đầu , chỉ thấy trong lòng nghẹn .
=
Cũng còn nghi ngờ trở về nhà là Tô Nhân, khi về nhà, Tiền Tĩnh Phương đưa đồ mua cho cô, vui vẻ dạo, khiến Tô Nhân kinh ngạc.
Trở về phòng dọn dẹp mới thấy, đúng là mua quá nhiều.
Tám thước vải hoa nhí dệt trơn và bảy thước vải chéo chấm bi màu đỏ, cùng mười thước vải dệt trơn màu xanh thích hợp cho nam đồng chí đều đưa đến tiệm may, Tiền Tĩnh Phương dặn rõ là may quần áo đầu xuân cho Tô Nhân và Cố Thừa An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-268.html.]
Ngoài còn mua một chiếc áo len màu hồng, loại quần áo may sẵn đắt, một chiếc mất ba mươi lăm tệ, Tô Nhân liên tục từ chối nhưng thể ngăn cản quyết tâm móc tiền, móc phiếu của Tiền Tĩnh Phương. Chưa kể còn một đồ lặt vặt khác.
“Nhìn gì thế?” Cố Thừa An ở cửa phòng Tô Nhân, thấy cô chằm chằm quần áo giường mà ngẩn : “Mua quần áo mới ? Trông đấy.”
Vừa , Cố Thừa An tưởng tượng dáng vẻ Tô Nhân mặc chiếc áo len màu hồng.
“Mẹ mua cho em.” Tô Nhân trong lòng thấp thỏm yên, dì Tiền vẫn luôn đối xử với , cũng tặng ít đồ nhưng hôm nay thực sự quá nhiệt tình, chỉ mua nhiều đồ như , còn kéo chuyện mãi, nhiệt tình đến mức cô chút đỡ nổi.
“Anh xem, ý gì thế? Cũng mua nhiều quá .”
“Thích em chứ gì!” Cố Thừa An phòng xuống ghế, áp mặt mặt cô: “Em còn nghĩ gì nữa?”
“Không chuyện , đến đúng lúc lắm.” Tô Nhân nghĩ đến điều gì đó, dậy mở tủ quần áo, lục lọi bên trong một hồi, lấy một chiếc khăn tay đưa gần.
“Đây là tiền lương để chỗ em, còn tiền thuê nhà, cầm về , tự cất .” Tô Nhân đẩy tiền về phía .
“Em ý gì thế?” Cố Thừa An nhận: “Là cắt đứt quan hệ với ?”
“Không , chỉ là em thấy tiền của thì nên giữ.”
Cố Thừa An để ý đến lời , dậy đóng cửa phòng Tô Nhân , khiến Tô Nhân lập tức cảnh giác nhưng kịp mở miệng thì Cố Thừa An “bắt” xoay một vòng, khi hồn thì đùi .
TBC
“Anh gì ?” Tô Nhân thẹn thùng.