Đêm đó, Tiền Tĩnh Phương cúi đầu sách “Ngữ lục của lãnh tụ” một lúc, thấy tiếng chồng về nhà, bà tháo cặp kính gọng đen, đầu ông.
“Khang Thành, thấy em đối xử với Nhân Nhân thế nào?”
Dạo gần đây, quân khu đang bận rộn lập kế hoạch huấn luyện mùa xuân, công việc bận rộn, Cố Khang Thành họp đến tận hơn chín giờ tối mới về, lúc ông đang cởi quân phục treo lên giá, ông ngạc nhiên vợ: “Rất , thế?”
Tiền Tĩnh Phương thở dài, than thở với chồng: “Em cũng thấy tệ. Khâu Nhã Cầm đúng là, em vẫn luôn nghi ngờ cô để Nhân Nhân và con trai cô tìm hiểu .”
“Ngày nào cũng đối xử với Tô Nhân , thiết lắm, còn suốt ngày khen mặt chúng , Nhân Nhân giúp cô việc , giúp đỡ như cô ngủ cũng ngon hơn... Cô cũng thẳng nhưng em cảm thấy .”
“Ý em là Khâu Nhã Cầm để mắt đến Tiểu Tô ? Muốn để con bé con dâu?” Cố Khang Thành nhớ , nghĩ đến đứa con trai út lập gia đình của bà , đúng là trạc tuổi con trai , cũng đến tuổi kết hôn .
“ thế! Cô như , em còn lo hạ bệ!” Tiền Tĩnh Phương vốn đang cân nhắc vấn đề của Tô Nhân, suy nghĩ xem con bé và con trai hợp , bây giờ thì , kịp suy nghĩ những điều nữa, đề phòng Khâu Nhã Cầm !
Vài ngày , đến Chủ Nhật nghỉ ngơi, Tô Nhân theo lời hẹn cùng Khâu Nhã Cầm ngoài, ai ngờ bước khỏi cửa nhà họ Cố Tiền Tĩnh Phương gọi .
TBC
“Nhân Nhân, đợi một chút, dì cũng đến bách hóa tổng hợp mua đồ, cùng con luôn.”
Tô Nhân đương nhiên sẽ từ chối, cô cùng Tiền Tĩnh Phương đến cổng khu gia thuộc.
Khâu Nhã Cầm dẫn theo con trai Lương Chí Tân đang đợi ở ven đường, ngừng dặn dò: “Con là đàn ông chủ động một chút ? Lát nữa tìm cơ hội mua cho cái khăn quàng cổ gì đó. Mẹ thích đứa trẻ Nhân Nhân , nếu hai đứa thể tìm hiểu kết hôn, càng vui hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-267.html.]
Lương Chí Tân đỏ mặt gật đầu: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ thể hiện !”
Con trai cái gì cũng , chỉ là tính tình đủ hào phóng, nhút nhát, Khâu Nhã Cầm thở dài, đầu thấy Tô Nhân... và Tiền Tĩnh Phương bên cạnh cô, nụ nhạt vài phần.
“Nhã Cầm, cùng các cô đến bách hóa tổng hợp, cô ý kiến chứ?”
Khâu Nhã Cầm trong lòng tiếc nuối, cơ hội thể hiện của con trai , ai mà ngờ thêm một ngoài nhưng mặt biểu lộ: “Tất nhiên là , chúng thôi.”
Kết quả là khi đồng ý, Khâu Nhã Cầm thực sự hối hận.
Tiền Tĩnh Phương suốt dọc đường đều thiết nắm tay Tô Nhân, chuyện ngừng, thậm chí còn hào phóng mua vải vóc, khăn quàng cổ, dây buộc tóc và quần áo cho cô...
Con trai căn bản cơ hội thể hiện, mà xét về việc tiêu tiền cũng thể so sánh với sự hào phóng của bà. Nhìn mấy cái túi trong tay Tiền Tĩnh Phương, Khâu Nhã Cầm đau đầu.
Người đối xử với cô gái mồ côi ở nhờ trong nhà hào phóng thế ?
Không còn tưởng là con dâu bà chứ!
Không đúng, bình thường chồng đối xử với con dâu cũng đến thế!
Đợi mua đồ gần xong, bà chuẩn tạo cơ hội cho con trai , Khâu Nhã Cầm định mở miệng thì thấy Tiền Tĩnh Phương chuẩn dẫn Tô Nhân đến tiệm may để may quần áo.