Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-01-01 21:48:00
Lượt xem: 55
Trời lạnh, người Đông Bắc thích ngồi trong nhà nướng lửa sưởi ấm, hoặc ngồi xếp bằng trên giường trò chuyện, ngủ trưa càng thoải mái hơn.
Giờ đã là tháng Giêng, đất đai đóng băng cứng ngắc, không có việc gì làm, trong quân đội cũng khó sắp xếp được việc gì, mọi người giống như động vật ngủ đông, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đến khi vào xuân thì ra sức làm việc.
Tô Nhân nằm trên giường, bên cạnh là Cố Thừa Huệ đã ngủ say.
Tạ Thừa Anh sang nhà khác mượn mật ong, trước khi đi còn lải nhải về lịch trình buổi chiều. Chỉ còn Tô Nhân và Cố Thừa Huệ ngủ trưa, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của Thừa Huệ, Tô Nhân lại không ngủ được.
TBC
Dường như hơi thở và nụ hôn lúc đó vẫn còn, mở mắt nhắm mắt đều là đôi mắt tình cảm của Cố Thừa An, hơi thở ra vào đều bị hơi thở của người đàn ông bao trùm.
Từ khi về nhà từ trên núi, Tô Nhân vẫn luôn cố tình tránh tiếp xúc ánh mắt với Cố Thừa An nhưng ngay cả khi đụng phải bóng lưng của anh cũng khiến cô xấu hổ vô cùng.
Chiếc chăn bông dày trùm kín đầu, Tô Nhân không biết hôm nay mình bị làm sao, sao có thể để anh...
Không thể nghĩ, cố gắng hít thở, Tô Nhân nhắm chặt mắt, lông mi hơi run rẩy, ép mình ngủ.
Trong căn phòng cách một bức tường, Cố Thừa An đang bị Quân Quân kéo chơi bài.
“Con mới bao nhiêu tuổi? Đã muốn học cái này rồi à?” Cố Thừa An ngăn cản đứa trẻ bốn tuổi bước lên con đường ăn chơi sa đọa.
Quân Quân đưa tay định giật lại bộ bài nhưng chú nó cao to, cánh tay dài, nó nhảy trên giường mấy lần cũng không với tới.
“Chú Thừa An, cháu muốn dùng bài để xây nhà!”
Cố Thừa An: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-232.html.]
Hóa ra là tư tưởng của anh không đủ tích cực.
Quân Quân giành lại bộ bài, dùng từng lá bài để xây nhà, lần nào cũng làm đổ nhưng nó rất kiên nhẫn, kiên trì không bỏ cuộc, tiện thể quan tâm đến chú nó: “Chú Thừa An, năm nay chú bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
“Lớn hơn con nhiều lắm.” Cố Thừa An luôn cảm thấy đứa trẻ này tuy nhỏ nhưng rất hiểu chuyện.
“Mẹ cháu nói, mẹ cháu ở độ tuổi của chú đã kết hôn rồi, còn chú thì sao, đến cả người yêu cũng không có, ôi chao~ chậc chậc~”
Quân Quân lắc đầu lắc cổ khiến Cố Thừa An phải véo má nó, nhớ đến cảnh tượng trên núi vào buổi sáng, l.i.ế.m môi, dường như trên môi vẫn còn thoang thoảng mùi thơm, toàn thân như m.á.u dồn lên, yết hầu lăn một cái: “Chú chắc chắn sẽ kết hôn trước con.”
“Ơ~ sao chú có thể so với con được! Con và Miêu Miêu muốn kết hôn còn phải đợi...” Quân Quân bẻ từng ngón tay đếm: “1.2.3.4.5... còn rất nhiều năm nữa.”
“Vậy chú hỏi con.” Cố Thừa An bế thốc thằng bé lên đùi mình, vỗ nhẹ vào đầu nó: “Con thấy ai làm thím của con thì tốt nhất?”
“Thím mà con muốn thì chú không cưới được đâu!”
“Con còn khinh thường chú à?” Cố Thừa An nhướng mày với nó.
“Thế thì con muốn cô Nhân Nhân làm thím của cháu!” Quân Quân kích động đứng phắt dậy, nhảy nhót trên giường.
Cố Thừa An nghe câu trả lời vô cùng vừa lòng, gật đầu đầy khí phách: “Chú sẽ đáp ứng con!”
Quân Quân và chú nó có một bí mật vào ngày hôm đó, còn móc ngoéo tay, một trăm năm không được thay đổi, nó đã nhớ kỹ, chú Thừa An nói sẽ để cô Nhân Nhân làm thím của mình!
Thời gian ngủ trưa trôi qua rất nhanh, Cố Thừa Huệ ngủ nông hơn bốn mươi phút thì tỉnh dậy, mặc quần áo vào rồi đứng dậy trong nhà ôm cốc sắt uống nước nóng.