Tạ Thừa Anh và Cố Thừa Huệ trở về một hồi vật lộn, đường còn kể kinh nghiệm theo thợ săn bắt hươu rừng hoang dã đây.
Ba trở chỗ cũ, xa xa thấy Cố Thừa An và Tô Nhân đang kiên nhẫn chờ đợi, Cố Thừa Huệ chạy vụt tới, háo hức chia sẻ trải nghiệm kỳ thú, chỉ chút tiếc nuối: “Anh tư, chị Nhân Nhân, nãy chúng suýt bắt hươu rừng ! Chỉ thiếu một chút nữa thôi!”
Cố Thừa An và Tô Nhân đang bên lùm cây, bên chân Cố Thừa An đặt một túi vải đựng đầy nấm đông, Tô Nhân cách vài bước, cúi đầu chằm chằm xuống tuyết, hai b.í.m tóc lỏng, áo khoác quân đội dính một ít vết tuyết.
Nghe , cô khen ngợi: “Như cũng lợi hại .”
“ , hươu rừng chạy khá nhanh, dễ bắt!”
“Đi thôi, bắt hươu rừng thì vẫn còn quả sa chi và nấm đông mà, cũng đồ ăn!” Tạ Thừa Anh ngoài một chuyến, tâm trạng , suốt đường lẩm bẩm sẽ nước ép sa chi cho họ uống.
Tô Nhân và Cố Thừa Huệ nắm tay vợ chồng Tạ Thừa Anh, trực giác thấy một ánh mắt nóng bỏng phía nhưng dám đầu , vô thức mím môi, dường như nếm thở còn sót của đàn ông, nghĩ đến sự hoang đường tuyết, nóng bốc lên má, kéo chặt mũ áo khoác quân đội trùm kín , lòng rối như tơ vò.
Trở về nhà, Quân Quân đang chơi ném tuyết với một nhóm trẻ con, thằng bé mắt , bảo vệ Miêu Miêu ném đối thủ, gọi là tả xung hữu đột.
Cố Thừa An tâm trạng Tô Nhân bước từng bước nhỏ trở về phòng, đầu chỉ bảo cho đứa cháu.
Quân Quân khoanh tay n.g.ự.c đắc ý: “Chú Thừa An, Miêu Miêu lành với cháu , còn nhận tuyết cháu nữa cơ~”
Cố Thừa An lắc đầu, hừ, còn là lúc chơi trò gia đình với một đứa trẻ con nữa , chiến thắng luôn là độ lượng.
“Được, con lợi hại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-231.html.]
Quân Quân: “...”
Đây là chú Thừa An của Quân Quân chứ?!
Buổi trưa, Cố Khang Liên món địa tam tiên, khoai tây, cà tím và ớt xanh chiên thơm phức, vị mặn ngọt ngon, thể ăn kèm với một bát cơm lớn.
Quân Quân ăn ngon miệng, tự giác ăn cơm ăn thức ăn, miệng nhét đầy, ngừng nhai.
“Thằng nhóc , ăn cơm thì tích cực.” Cố Thừa An đứa cháu ngoại.
Tạ Thừa Anh hài lòng nhất ở con trai là điểm , ăn cơm cần lo lắng.
“Chú Thừa An, chú lên núi bắt hươu rừng?” Quân Quân thất vọng.
“Hỏi bố con , chú tay.”
Quân Quân ngẩng đầu: “Vậy chú gì?”
Tô Nhân đang cúi đầu ăn cơm, Quân Quân thì đột nhiên chút căng thẳng, nhớ đến lúc họ bắt hươu rừng, cô và Cố Thừa An... hừ...
TBC
“Thằng nhóc hỏi nhiều thế? Tập trung ăn cơm !” Cố Thừa An liếc mắt Tô Nhân, chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô, cần cũng đoán lúc cô chắc chắn đỏ mặt, nhếch môi, vội vàng đuổi Quân Quân .
Ăn cơm xong, Tô Nhân và Thừa Huệ giúp rửa bát dọn dẹp bếp, Cố Thừa An giúp chất củi, đợi đến khi xong việc thì hơn hai giờ chiều.