Ăn sáng xong, Tạ Thừa Anh mang đến một tin : “Ngày mai thể lên núi, chị hỏi , những xã viên gần đó chuẩn trong hái quả sa chi, chúng cũng theo, theo đường của họ thì dễ hơn.”
Nói đến việc lên núi, Cố Thừa Huệ là đầu tiên phấn khích, hận thể lên đường ngay lập tức.
Đến Đông Bắc thì nơi nào cũng những trải nghiệm khác , ngoài, cho dù vì gió tuyết lớn, chỉ thể giường sưởi ấm, ăn hạt dưa chuyện cũng thấy thú vị.
Một đêm khi lên núi, Cố Khang Liên tan ở quân khu về nhà, xách theo một con ngỗng béo về nhà.
“Cô cả, đây là ăn ngỗng ?” Cố Thừa An giúp xách con ngỗng bếp.
“ , con ngỗng béo lắm!”
TBC
Tạ Thiên Cường g.i.ế.c ngỗng, sạch, thịt ngỗng cho nồi xào lấy mỡ, đó xào gừng tỏi ớt khô đại hồi hoa hồi cho thơm, đó cho thịt ngỗng xào , đổ muối, nước tương nêm nếm, đun nhỏ lửa trong một giờ.
Nắp nồi bằng gỗ đậy , ngăn cách từng luồng nóng, Tô Nhân và Cố Thừa Huệ giúp kê ghế, kê theo một vòng quanh nồi sắt lớn, mỗi cầm một bát, ăn hết sức những thứ trong nồi.
“Tiểu Tô, em đến giúp chị một tay cho khoai tây và bún hầm với.” Tạ Thừa Anh bận rộn xuể, đưa qua một chậu khoai tây và bún.
Cố Thừa Huệ ở bên cạnh mở nắp nồi, thấy nóng trắng xóa phun từ nồi sắt lớn, mùi thơm của thịt ngỗng càng nồng nặc.
“Thơm quá!” Cố Thừa Huệ cả đời từng thấy cái nồi sắt nào to như , đáy nồi sâu, miệng nồi rộng, thể chứa đầy một nồi thức ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-226.html.]
Tô Nhân đổ khoai tây và bún , trải lên thịt ngỗng: “Cái nồi giống với cái nồi lớn tiệc ở làng em đây, một thể xào bốn năm món ăn.”
“ , chắc chắn ngon!”
Cố Thừa Huệ gọi Quân Quân đến, ôm đứa cháu bên cạnh nồi sắt, mắt trông mong, chỉ chờ mở tiệc.
Mọi đông đủ, nồi ngỗng hầm cũng hầm xong, bên cạnh nồi còn dán một loạt trái ngô, từ từ nướng cho thơm.
Thịt ngỗng hầm lâu, thịt săn chắc nhưng vẫn chút mềm, ăn kèm với khoai tây và bún trong nồi thấm đẫm nước dùng, ăn ngừng .
Bếp lò nồi sắt dựng tạm bằng một vài viên gạch, củi tiếp tục cháy, thể ăn vài tiếng đồ nóng, mỗi cầm một bát vây quanh nồi sắt lớn, ăn uống, quả là một thú vui khác.
Ngày thứ hai, cả nhà dậy sớm, ăn sáng xong chuẩn lên núi. Quân Quân còn nhỏ chịu lạnh, để ở nhà, còn nổi giận.
Hai chân ngắn lạch bạch nhảy xuống giường, tức giận sang nhà bên tìm Miêu Miêu.
Tạ Thừa Anh bóng lưng con trai , sang với chồng: “Hồng Ba, đóng gói vài quả lê đông , mang theo ăn đường.”
“Được.”
Hồng Ba lấy những quả lê đông lạnh mấy ngày , ném hết cái túi đeo, Hồng Ba và Tạ Thừa Anh cùng Cố Thừa An, Cố Thừa Huệ, Tô Nhân cùng lên đường.