Tay nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh mu bàn tay nổi lên, Cố Thừa An đột ngột dậy, đồng hồ đeo tay hình hoa mai cổ tay, kim phút chỉ bốn mươi lăm phút, còn mười lăm phút nữa là đến mười hai giờ, còn mười lăm phút nữa, sinh nhật của Tô Nhân sẽ qua.
“Em đợi một lát!” Cố Thừa An bước ngoài, vội vàng đầu dặn dò một câu ngọt ngào mật: “Anh còn thứ đưa cho em.”
Nói xong, biến mất ở cửa.
Tô Nhân bóng tối u ám ở cửa phòng, nhất thời .
Quay trở phòng , Cố Thừa An lục tung khắp nơi, từ giường đến bàn học, ngóc ngách, tìm kiếm khắp nơi kết quả, giữa phòng cố gắng nhớ , nhớ lúc đó ném đồ ở ?
Trong tích tắc, mắt Cố Thừa An sáng lên, chạy thẳng đến tủ sách ở góc phòng.
Một tủ sách lớn lặng lẽ dựa tường, Cố Thừa An nắm một bên dịch chuyển nhẹ, cuối cùng thấy cuộn băng từ trong khe hở giữa tủ sách và góc tường.
Cuộn băng ném góc cuối cùng cũng thấy ánh sáng, chỉ là lúc đầu kéo một đoạn băng nhựa, dính bụi, lúc trông bẩn.
Cố Thừa An nắm chặt cuộn băng, cẩn thận kỹ, nhẹ nhàng thổi bụi đầu, như đang đối xử với một báu vật hiếm .
Chỉ một đoạn băng nhựa nhỏ nhăn rõ ràng, Cố Thừa An lấy kéo cắt hai bên, đó dùng băng dính dán hai bên băng còn , kéo ngăn kéo, lục tung tìm một cây bút chì, quấn quanh lỗ nhỏ hộp băng bắt đầu xoay, kiên nhẫn từng chút một chuyển đoạn băng kéo bằng vũ lực ban đầu trở hộp băng.
Cầm theo đầu radio, nắm chặt cuộn băng trở về phòng Tô Nhân, lúc là mười một giờ năm mươi lăm phút đêm, Tô Nhân kinh ngạc Cố Thừa An đột nhiên trở về với đội hình lớn như nửa đêm, ánh mắt ngạc nhiên.
“Anh nhạc đêm muộn ?” Tô Nhân chút chột , chắc chắn là nhạc ủy mị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-194.html.]
Cố Thừa An trả lời, chỉ im lặng cho băng , khi xoay nút phát, ngẩng đầu Tô Nhân, đôi mắt đen sâu thẳm như vạn lời: “Quà sinh nhật tặng em.”
“Anh hỏi em, tình yêu của sâu đậm thế nào, tình yêu của mấy phần, tình yêu của là thật, tình yêu của là thật, trăng sáng lòng ...”
Giọng hát du dương phát từ máy phát thanh, giai điệu là giai điệu động lòng mà Tô Nhân từng thấy, chỉ vì băng dính bụi bẩn nghiêm trọng, cả bài hát phát đứt quãng, tiếng xé rách dứt, đoạn băng nhăn cắt lúc đó càng kẹt trực tiếp mất vài chữ.
“Chết tiệt, bài hát thành thế ?... “ Cố Thừa An lẩm bẩm, ban đầu là bài hát nhất thế giới, bây giờ phát như tiếng điện chạy, chỉ thể loáng thoáng giai điệu và lời bài hát.
Tô Nhân say sưa, Cố Thừa An, khóe mắt đuôi mày tràn đầy ý , ngọt ngào: “Nghe , mặc dù em rõ lời cụ thể nhưng giai điệu thực sự , là bài hát nhất em từng .”
TBC
Cố Thừa An nụ của Tô Nhân, như thể cả thế giới đều chiếu sáng: “Nghe nữa.”
Máy phát thanh tiếp tục phát : “Anh hỏi em, tình yêu của sâu đậm thế nào...”
Tô Nhân thấy lời bài hát ngắt quãng rõ ràng, đầu Cố Thừa An: “Tại nhảy một đoạn ở đây?”
“Băng hỏng một chút, cắt nối .”
“Hóa còn thể như .” Tô Nhân đối với máy phát thanh và băng từ khi đến nhà họ Cố, đều Cố Thừa An dẫn theo nhạc ủy mị vài , cô tò mò đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu radio, luôn cảm thấy kỳ diệu: “Vậy thì từ kẹt là gì? em như thấy, gì đó?... Trước khi kẹt thì là gì?”
“Anh yêu em.” Cố Thừa An chằm chằm Tô Nhân, đôi môi mỏng khẽ mở.
Tô Nhân đang vuốt ve máy phát, tim đập thình thịch, từ từ đầu Cố Thừa An, đôi môi đỏ khẽ động, đầu óc choáng váng, định gì đó thì đàn ông mặt mở miệng nữa, giọng trầm thấp hiếm khi mang theo chút dịu dàng và nghiêm túc.
“Anh yêu em.”