“Ôi, Nhân Nhân, con hồ đồ thế!”
Lương Xuân Lệ thấy tim như chùng xuống, như thể những ngày tháng đều rời xa : “Nhà họ Cố giữ chữ tín hủy hôn, con cũng thể đồng ý ! Cũng tại , đều tại nhà ai chống lưng cho con, một con đấu với cả một gia đình lớn như thế!”
“Mẹ gì ? Hôn ước là con tự nguyện hủy bỏ. Không liên quan đến nhà họ Cố, càng chuyện hủy hôn gì hết.” Tô Nhân ruột, mặt bà đầy vẻ tiếc nuối.
“Cái gì? Con tự nguyện hủy bỏ?” Lương Xuân Lệ trợn tròn mắt, chỉ thấy con gái điên : “Đó là nhà họ Cố, con ?! Con , nếu thể gả nhà họ Cố, cả đời ăn ngon mặc , hơn ở quê gấp trăm !”
Tô Nhân càng lúc càng thấy khó chịu, mấy ngày còn ngày ngày cố gắng kéo gần quan hệ với , đóng vai hối hận, giờ phút dường như chỉ quan tâm đến hôn ước của và Cố Thừa An, nhà họ Cố, ăn ngon mặc ,...
Sự kích động trong lời như thể đang tiết lộ điều gì đó...
“Con thể tự sống , cần dựa khác, hôn ước là do ông nội năm đó định, con cũng suy nghĩ kỹ mới quyết định, cần lo lắng.”
Lương Xuân Lệ chuyện thành định cục, hủy là hủy nhưng vẫn cam lòng, nhớ đến lời chồng dặn khi , cố gắng bình tĩnh , với con gái: “Mẹ lo chuyện hôn nhân của con . Làm đều sợ con gái gả nhầm , để mặc quần áo ấm, ăn cơm no, con nghĩ xem, tìm điều kiện hơn nhà họ Cố? Dù thế nào nữa, cũng đều là vì con.”
Tô Nhân im lặng , mở to đôi mắt trong veo ruột, trong lòng những suy đoán dường như dần thành hình...
Lương Xuân Lệ thấy con gái gì, chỉ nghĩ rằng cô , càng thêm hăng hái: “Con lời , nắm bắt thật con trai nhà họ Cố, con còn trẻ, nhiều chuyện, bây giờ nhà họ Cố đối xử với con nhưng cho cùng con vẫn họ Tô, là ngoài nhưng nếu trở thành con dâu nhà họ Cố thì khác ! Khi đó mới là một nhà!”
Những lời đó chui tai Tô Nhân, như mang theo những chiếc gai nhỏ, đ.â.m đau nhói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-187.html.]
Chuyện đến nước , Tô Nhân còn gì hiểu nữa: “Mẹ đến tìm con, thực là vì chuyện hôn ước?”
Tô Nhân bình tĩnh, thấy tức giận cũng giọng oán hận, ngược khiến Lương Xuân Lệ thấy lo lắng.
“Cũng ...”
Trong lòng nghĩ thế nào thì nghĩ nhưng miệng thể như ,
TBC
“Mẹ chú ba con thư con đến đây, cũng thăm họ hàng nên nghĩ đến đây xem con thế nào.”
“Vậy nếu lúc con đang ở một vùng quê nào đó, còn nhớ đến con ?”
Tô Nhân thẳng Lương Xuân Lệ, đôi mắt trong veo như thể thấu lòng , khiến Lương Xuân Lệ mấp máy môi mấy nhưng nên lời.
“Nhân Nhân...”
Lương Xuân Lệ l.i.ế.m đôi môi khô khốc, thời gian để bà nhiều dấu vết thể xóa nhòa:
“Mẹ cũng là vì con, những năm qua cũng dễ dàng gì, bây giờ con cơ hội như nắm bắt?
Đến lúc đó con sống sung sướng, là nhà đẻ của con cũng cải thiện cuộc sống, đều vui ?”