Cố Thừa An tại đột nhiên đến bắt chuyện với nhưng nghĩ đến bà dù cũng là ruột của Tô Nhân, chỉ gật đầu: “Cũng .”
“Các bạn trẻ các cháu đúng là giỏi thật, cô bà nội con , con việc ở cục quản lý nhà đất gì đó, đúng là lợi hại.” Lương Xuân Lệ ôm con trai Nhị Trụ, cúi đầu với con trai: “Nhị Trụ, trai của con xem, lợi hại thế nào, con học tập theo ?”
“Con ... Con ...” Nhị Trụ định kêu lên một câu trai nào khác thì thấy vẻ mặt nghiêm nghị của đàn ông đối diện, khuôn mặt tuấn cương nghị đầy vẻ ngang tàng, trông vẻ đáng sợ.
Nhị Trụ nuốt những lời còn , rốt cuộc dám mở miệng nữa.
“Đồng chí Cố Thừa An, trời lạnh thế . Con còn ngoài việc, tay chân sẽ cóng mất, cô gì khác, đan len thì vẫn , con xem, đừng chê nhé.”
Lương Xuân Lệ cầm tay một đôi tất len dày.
Ánh mắt Cố Thừa An lướt qua đôi tất tay ruột của Tô Nhân, ngờ còn chuẩn đồ cho .
“Không cần , cô giữ dùng trong nhà .”
Không công hưởng, nhất là đừng tùy tiện nhận đồ của khác.
Trở về nhà khách, Lương Xuân Lệ cởi áo bông cho con trai, nghĩ đến dáng vẻ của Cố Thừa An, khỏi cảm thán: “Đứa con trai nhà họ Cố trông thật khác biệt, chuyện với nó còn thấy sợ.”
Tất Hoa Cương lấy một gói t.h.u.ố.c lá rời bán ba xu một gói ở làng, rít hai : “Đừng bà, cũng thấy sợ! Quả nhiên là con nhà quân nhân, khí thế đúng là khác biệt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-184.html.]
“Chờ đến khi Nhân Nhân kết hôn với thì .” Lương Xuân Lệ nghĩ đến cảnh tượng đó, khóe miệng nở nụ : “Đến lúc đó cũng gọi là , gọi ông là bố !”
—-
TBC
Mỗi tháng khi Tô Nhân nhận lương, những phiếu lương thực, phiếu bột mì, phiếu tháng đó cô đều đưa hết cho Ngô thẩm, bản ở nhà họ Cố ăn ở, những thứ đương nhiên sẽ dùng riêng.
Ban đầu cô vẫn luôn mỗi tháng trích mười đồng tiền lương để đóng tiền ăn nhưng Tiền Tĩnh Phương ngăn cản, trách cô khách sáo, cô mới thôi.
mấy ngày nay thì khác, ruột và gia đình của cô đến, ở nhà khách miễn phí nhưng ăn uống đều ở nhà họ Cố, Tô Nhân nhất quyết đưa tiền ăn cho Ngô thẩm.
“Con bé , đúng là.” Ngô thẩm để tiền sang một bên, định lúc nào đó sẽ lén nhét cho cô, thái củ cải hỏi cô: “Nhân Nhân, con đến , thấy con vẻ gì là phấn khích thế?”
Tô Nhân giúp rửa rau, nước lạnh khiến tay đau, cô vớt gừng, hành, tỏi để riêng, lau tay : “Thời gian trôi qua quá lâu , giống như hồi nhỏ mong ngóng nữa.”
Nếu bây giờ cô mới mười tuổi, thấy ruột đến, đương nhiên sẽ phấn khích vui mừng.
bây giờ cô sắp hai mươi tuổi , sự mong đợi tan thành mây khói quá nhiều , đương nhiên sẽ quá nhiều cảm xúc dâng trào.
Sau khi , Tô Nhân sắp xếp xong tài liệu, nhớ đến đơn xin in giáo trình xóa mù chữ nộp cho phòng tài chính, chủ nhiệm phòng tài chính duyệt .
“Này, cô thế? Khoai lang nướng xong .” Du Phương tranh thủ lúc rảnh rỗi, hôm nay mang bốn củ khoai lang đến văn phòng để nướng ăn.
“ đến phòng tài chính một chuyến, đợi về ăn nhé~”