“Không cần ạ, dì Tiền.” Tô Nhân nào dám phiền nhà họ Cố nữa, ruột dẫn cả nhà đến, thế nào cũng phiền nhà họ Cố: “Cháu định trưa nay đến nhà khách, tiễn họ về.”
“Sao thể mới đến hôm qua mà hôm nay chứ?” Nói dễ chê nhưng Tiền Tĩnh Phương nghĩ đến việc Tô Nhân và ruột mười mấy năm gặp, trong lòng khó chịu cũng là bình thường: “Đây là chuyện của con, theo lý mà dì nên xen nhưng hai con con bao năm gặp, cơ hội thì xem thể chuyện cho rõ ràng .”
“Dì Tiền, dì yên tâm.” Tô Nhân với bà , miễn cưỡng cũng khó chịu: “Thực cháu ấn tượng gì về lắm, gặp cũng nghĩ đến chuyện vui buồn gì, đợi trưa nay đến tìm bà chuyện. Đơn xin còn nộp cho phòng tài chính, con đây.”
Tiền Tĩnh Phương cầm bút suy ngẫm lời Tô Nhân , nhất thời chút khâm phục cô gái nhỏ .
Sau giờ nghỉ trưa, Tô Nhân từ chối lời đề nghị của đồng nghiệp ăn trưa ở căng tin, một đến nhà khách.
Tối qua chuyện xảy quá đột ngột, dù cô bình tĩnh đến thì cũng chỉ là một cô gái đầy hai mươi tuổi, đối mặt với ruột nhiều năm gặp và gia đình hiện tại của bà, cô khỏi chút bối rối.
——
Trong nhà khách.
Một nhà ba dậy từ sáng sớm, sáng ăn sáng do Lưu Mậu Nguyên mang đến, bốn cái bánh bao thịt ba cái bánh bao rau củ, trưa chỉ chờ Tô Nhân đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-181.html.]
“Ông Tất , ông xem con gái bao năm gặp, cứ thấy nó chút hận .”
Lương Xuân Lệ bây giờ vẫn nhớ ánh mắt của đứa con gái ruột tối qua, như thể đang lạ, khiến bà khỏi lo lắng.
Tất Hoa Cương an ủi bà vợ già: “Dù thì hai cũng nhiều năm gặp mà, lát nữa bà đưa đồ cho nó, kể cho nó những năm qua chúng cũng dễ dàng gì. thấy con gái bà tính tình lắm, chắc chắn sẽ nhanh chóng lành với bà thôi.”
“ là Nhân Nhân nhà từ nhỏ ngoan ngoãn và lời.” Lúc Lương Xuân Lệ mới nhớ , năm đó con gái mới mấy tuổi thích giúp đỡ việc nhà, tự giặt quần áo mệt còn đến bóp vai xoa bóp cho bà.
“Đặc biệt là khuôn mặt đó, từ nhỏ xinh xắn đáng yêu, trong thôn ai thấy cũng khen một câu giống như búp bê xinh tranh vẽ, hôm qua , lớn thành cô gái xinh như !”
TBC
Tất Hoa Cương ăn xong bánh bao, ngoáy răng, càng thêm phấn khích: “ , thì nhà họ Cố để mắt đến nó ? Phải rằng bố chồng cũ của bà tầm xa trông rộng, thể định cho Tô Nhân một mối hôn ước như .”
“Lần về, mới mở rộng tầm mắt, còn thể căn nhà lầu khang trang như , xem ở rộng rãi thế nào, đồ đạc trong nhà nhiều hơn bất kỳ nhà nào ở thị trấn chúng !”
Lương Xuân Lệ cũng ghen tị trong lòng, hôm qua ghế sofa nhà họ Cố, bà còn dám nhúc nhích mông.
“Chờ Nhân Nhân gả đó thì , bây giờ còn danh phận, một mối hôn ước chỉ là hão huyền.”
“Yên tâm, chỉ cần cách nhà họ Cố đối xử với con gái bà và với chúng hôm qua, thấy con gái bà chắc chắn sang xuân sẽ đăng ký kết hôn và tổ chức tiệc cưới!”