Cảm giác trơn nhẵn ở đầu ngón tay rõ ràng, nóng đến mức Cố Thừa An rụt tay , một lời, thu tay về, bỏ .
Trở về phòng, cơ thể tắm xong dường như nóng hơn, Cố Thừa An dựa cửa, chằm chằm lòng bàn tay, ngón cái và ngón trỏ đan , nhẹ nhàng cọ xát chạm , dường như vẫn còn cảm giác mịn màng mềm mại , trong chớp mắt thu tay nắm chặt thành nắm đấm.
Gân xanh nổi lên, cảm giác thật khó chịu.
——
Trời càng ngày càng lạnh, hầu như ngày nào cũng gió tuyết, mấy ngày nay, Tô Nhân ngoài đội mũ bông dày, là do bà Vương ngàn vạn dặn dò.
Lại dùng kẹp tai che tai, đeo găng tay len, cả quấn trong áo bông, thể là bảo vệ.
“Cháu mới từ miền Nam đến, chắc chắn chịu thời tiết như thế .” Bà Vương giám sát Tô Nhân mặc thật ấm áp, lúc mới để cô ngoài.
Sau khi bảo vệ, Tô Nhân cảm thấy bước cũng nặng nề hơn, đúng là cồng kềnh nhưng cũng ấm áp hơn nhiều.
Trên đường cùng dì Tiền đến nhà máy, gặp nhà cũng việc ở nhà máy, chỉ chào hỏi một tiếng, các bậc tiền bối chuyện phiếm.
Tuy nhiên, hai ngày nay, cô luôn cảm thấy một cô dì thích chuyện với , chủ đề vô tình chuyển sang cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-172.html.]
TBC
Đợi tản , cô mới sự nghi ngờ của .
Tiền Tĩnh Phương mỉm , đúng là giống như con gái : “Con xinh như , trình độ học vấn cũng tệ, việc ở nhà máy cũng chút tiếng tăm, bọn họ xem là, đều để mắt đến con .”
Câu để mắt đến , Tô Nhân hiểu, là để mắt đến chuyện con dâu.
“Dì Tiền, cháu vẫn rèn luyện thêm vài năm nữa.” Cô chuẩn thi đại học, đương nhiên nhiều tâm tư cho chuyện .
“Được, vội, dì hiểu mà, con cứ yên tâm.” Tiền Tĩnh Phương cũng chuẩn giúp Tô Nhân từ từ lựa chọn, thể tìm hợp ý ở phương diện là nhất.
Bên những dì nhiệt tình, dì Tiền giúp đỡ, nỗi phiền muộn của Tô Nhân vẫn dừng .
Trưa ăn xong trở về cùng đồng nghiệp, cô phát hiện bàn việc một tờ giấy nhỏ, đó dòng chữ Rạp chiếu phim Hồng Tinh.
“Ôi, Nhân Nhân, cô mua vé xem phim ?” Du Phương mắt tinh, đó là bộ phim mới công chiếu gần đây, hot, vé khó mua.
“Không , cũng ở .”
“Ồ~ , theo đuổi cô! Rủ gặp mặt đấy!” Du Phương trong đầu tưởng tượng cảnh Tô Nhân và một nam đồng chí nào đó quen cầm vé xem phim gặp ở cửa rạp chiếu phim: “Lãng mạn quá xá!”
Tô Nhân: “...”