Cố Thừa An nghẹn họng, lặp lặp lời trong miệng, chờ đợi lâu trong gió lạnh, chuẩn giải thích lý do xuất hiện ở đây nhưng ngờ Tô Nhân mặt nghĩ chu đáo, đưa lý do .
Anh thuận theo lời cô, hỏi tiếp: “Em ăn cơm với Lý Niệm Quân và Hà Tùng Linh ?”
Buổi chiều, khi Tô Nhân ngoài, Cố Thừa An chiếc bánh cố ý mua về một lúc, buồn chán khỏi cửa đến nhà họ Hà.
Vẫn là Hà Tùng Bình rằng em gái và Tô Nhân, Lý Niệm Quân hẹn ngoài, là mừng lĩnh lương nên ăn ở nhà hàng quốc doanh.
“ .” Tô Nhân tâm trạng , lương lĩnh, đồ ngon để ăn, ngày quả thực hảo.
Hai cùng về nhà, Cố Thừa An hỏi về việc mừng lĩnh lương của Tô Nhân: “Em lĩnh lương mà vui thế ?”
Anh cũng lĩnh lương nhưng từ nhỏ áp lực kinh tế nên cũng cảm giác gì với việc lĩnh lương.
“Tất nhiên , lúc lĩnh lương vui, kích động ?” Tô Nhân đầu Cố Thừa An, trong màn đêm lướt qua khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt sâu thẳm như biển của nhưng chỉ trong chốc lát, nhớ đến cảnh gia đình của , Tô Nhân hiểu , hẳn là thật sự cảm giác gì.
“Anh hiểu , đây gì cơ hội kiếm nhiều tiền như , ở đội, thể tích ít công điểm, cuối năm chia lương thực đủ no bụng là lắm . Bây giờ cuộc sống thật sự , tháng lĩnh hai mươi lăm đồng rưỡi!”
Nói đến chỗ phấn khích, Tô Nhân cố ý giơ tay hiệu năm, bàn tay trắng nõn lướt qua mắt Cố Thừa An, trắng đến nỗi ngẩn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-144.html.]
“Chờ việc một năm, tích cóp nhiều tiền thì thể ...” Hai chữ đại học Tô Nhân nuốt bụng, kỳ thi đại học vẫn khôi phục, cô nhất thời kích động suýt nữa buột miệng, môi đỏ mím , ngậm chặt miệng.
“Tích tiền ?”
TBC
“Vâng, thích nhất là tích tiền! Có tiền tích góp mới thể những việc thích, nếu thì chẳng gì cả.” Chỉ khi tiền trong túi , cô mới cảm thấy yên tâm, cảm giác an .
Cố Thừa An để ý đến lời Tô Nhân hết, những từ ngữ như đối với vẫn còn xa lạ. Anh quen tiêu tiền phung phí, bao giờ nghĩ đến chuyện tích tiền, cũng thiếu tiền để tiêu nhưng , là một kẻ keo kiệt, quen ba tháng, lúc Tô Nhân nhắc đến chuyện tích tiền là lúc cô rạng rỡ nhất, như thể chiếu sáng cả màn đêm u ám.
Tối hôm đó, khi ngủ, Tô Nhân đếm tiền tiết kiệm của , ngờ sáu mươi ba đồng, quả là một khoản tiền lớn, chẳng mấy chốc nữa, cô cũng thể trở thành phú bà trăm triệu!
Cộc cộc cộc
Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Nhân như linh cảm, mở cửa thấy Cố Thừa An cửa cũng ngạc nhiên.
“Anh vẫn ngủ ?”
“Ừ.” Cố Thừa An đưa mấy tờ tiền đại đoàn kết trong tay cho cô: “Đây là tiền lương tháng của .”
Tô Nhân những tờ tiền đỏ chót, dám nhận, chỉ ngẩng đầu lên nghi hoặc: “Đưa gì?”
“Anh nghĩ , em đúng.” Cố Thừa An nhét thẳng tiền tay Tô Nhân: “Em mà tích tiền như thì giúp tích tiền luôn , nếu tiêu tiền phung phí thì chẳng tích đồng nào.”