nhớ đến lời Tô Nhân khuyên hôm nay, Lý Niệm Quân nụ đắc ý của Phó Hải Cầm, dường như nắm chắc phần thắng, cô đầu tiên cảm thấy thật ngốc, đúng , đây là nhà họ Lý, Phó Hải Cầm và Tôn Nhược Nghi là đến , tại cố chấp cần gì chứ?
NIệm Quân lập tức nhận lấy quả táo, bố già rõ rệt, lời cảm ơn: “Cảm ơn bố.”
“À!” Lý Hồng Binh ngờ tối nay con gái đối xử hòa nhã với , nhất thời xúc động, lắp bắp: “Có xem tivi ?”
Phó Hải Cầm cau mày, Lý Niệm Quân đầy cảnh giác, Lý Niệm Quân liếc mắt, kế mong mau chóng rời , cô liền xuống, trả lời giòn giã: “Được ạ, bố, con xem tivi với bố.”
Phó Hải Cầm: “...!”
Phó Hải Cầm trợn tròn mắt như chuông đồng, Lý Niệm Quân đầy nghi ngờ, nụ đắc ý biến mất, đó là vẻ mặt buồn rầu.
Lý Niệm Quân mỉm , đầu tiên cảm thấy chiến thắng dễ dàng đến .
Nhớ đến bánh mua về giấu trong ngăn kéo, cô gái quyết định thừa thắng xông lên.
“Bố, con còn mua đồ cho bố.”
TBC
Lý Hồng Binh mừng rỡ: “Mua đồ cho bố ?”
“Vâng, bố đợi chút.” Lý Niệm Quân lên lầu lấy Thất Tử Đại Hoàng Ấn, đưa bánh thơm phức cho bố: “Bố thích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-143.html.]
Nhìn bánh hương vị quen thuộc mà con gái đưa, Lý Hồng Binh suýt nữa đỏ hoe mắt, đây là bánh mà ông thích nhất khi còn trẻ lính ở Minh Thị, cũng là đầu tiên trong những năm gần đây con gái tặng đồ cho .
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Lý Hồng Binh nắm chặt bánh : “Tốt! Tốt! Niệm Quân, bố thích!”
Sắc mặt Phó Hải Cầm càng lúc càng cứng đờ, cảm thấy Lý Niệm Quân như biến thành khác .
“Hồng Binh , Nghi Nghi ở trường học chăm chỉ...” Phó Hải Cầm cố gắng chuyển hướng sự chú ý của chồng nhưng Lý Niệm Quân lên tiếng.
“Bố, con nhớ hồi nhỏ một nhà ở Minh Thị vui, bố còn bế con vai...”
Lúc Lý Hồng Binh nào còn lọt lời Phó Hải Cầm, chỉ một lòng con gái, trong lòng đầy áy náy, tức giận đến mức Phó Hải Cầm hừ một tiếng lên lầu, cũng chẳng ai để ý.
Ánh trăng dìu bước Tô Nhân về nhà, tiết trời đầu thu gió lạnh thổi từng cơn, trời cũng tối muộn, chỉ mới tách khỏi mấy cô bạn ở cổng khu gia thuộc một lát mà màn đêm u ám bao trùm.
Một con đường tối om, tiếng gió thổi qua, trong lòng bỗng thấy sợ.
Trời càng tối, cô bước những bước nhỏ vội vã về nhà, chỉ là đường tối đến nỗi cô kịp nhận mặt .
“Sao giờ mới về?” Cố Thừa An bất ngờ lên tiếng.
“Đồng chí Cố Thừa An?” Tô Nhân giật lập tức bình tĩnh , là giọng quen thuộc, hình cao lớn của đàn ông lúc mang đến cho cô cảm giác an vô cùng. Chỉ là ngạc nhiên vì ở đây: “Anh đợi Hàn Khánh Văn và Hà Tùng Bình ?”
Cố Thừa An: “...”