“Anh và Tân Mộng Kỳ?” Cố Thừa An gõ hai đốt ngón tay lên mặt bàn, phát tiếng giòn tan, nhíu mày, Tô Nhân với vẻ nghi hoặc: “Sao em cứ liên hệ cô với ?”
Tô Nhân thấy Cố Thừa An như nổi giận, rụt cổ : “Cô thích , em tưởng cũng thích...”
“Anh thích cô ? Đừng đùa!” Cố Thừa An phủ nhận một cách chắc nịch.
“Ồ.” Tô Nhân lẩm bẩm trong lòng, bây giờ thích, sớm muộn gì cũng thích thôi, chỉ là thấy tâm trạng Cố Thừa An lúc lắm, cô dám .
Cố Thừa An liếc mắt Tô Nhân tin lời , nghiến răng thở dài hai tiếng, thu tay nắm thành nắm đấm, nhất thời gì nữa, cuối cùng tức giận bỏ , tiếng bước chân xuống cầu thang ầm ầm, giẫm đến rung trời.
Tô Nhân theo bóng lưng Cố Thừa An rời , vội vàng dậy đóng cửa, lúc mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tiễn một vị đại phật, dễ dàng gì.
Kiểm tra báo cáo, ăn táo, Tô Nhân thả lỏng vui vẻ trở .
—
“ hỏi các một chuyện.”
Chín giờ tối, phần lớn trong khu nhà tập thể về nhà nghỉ ngơi, màn đêm dần buông, đen như mực, chỉ một vầng trăng khuyết treo cao.
Cố Thừa An gọi Hàn Khánh Văn, Hà Tùng Bình, Hồ Lập Bân và Ngô Đạt , vẻ mặt sát khí, khoanh tay ngực, rõ ràng là vui.
“Thừa An, thế?” Dạo Hà Tùng Bình ít khi thấy đại ca tức giận như nhưng nếu là kết thù với ai đó thì giống, ngược giống như đang tức giận.
“Có Tôn Chính Nghĩa gây chuyện ?” Hồ Lập Bân khả năng liên tưởng phong phú, chỉ thiếu nước xắn tay áo lên đánh .
“Không , kích động cái gì.” Cố Thừa An mím môi, suy nghĩ cách mở lời, cuối cùng nhắm mắt mở mắt, như thể cuối cùng hạ quyết tâm, trầm giọng : “Các xem, ví dụ như Hà Tùng Bình, nếu một cô gái cứ thích một cô gái khác thì ý gì?”
Hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-139.html.]
Vài đối diện vẻ mặt táo bón, nửa đêm đại ca gọi một đám em chỉ vì chuyện ? Không đánh cũng chơi ?
TBC
“Không , Thừa An, hỏi cái gì ?” Hàn Khánh Văn sờ trán, ngơ ngác, đây thể là câu hỏi mà Cố Thừa An hỏi ? Thật sự là mặt trời mọc đằng Tây... Không đúng, ngẩng đầu lên, bây giờ trời chỉ mặt trăng, mặt trăng mọc đằng Tây .
“Khụ khụ, là một... đồng nghiệp của , việc ở Cục Quản lý Nhà đất , ở đơn vị chúng một đồng chí nam họ Lưu, đau khổ, cứ hỏi , gì chứ.”
“Ồ ồ.” Ngô Đạt khẩy một tiếng, như thể chuyện gì buồn lắm: “Ha ha ha thể chứ? Có hỏi Cố chuyện tình cảm thế , mù !”
Hỏi ai cũng nên hỏi , trong đại viện ai mà chứ? Cố Thừa An là vô tình nhất.
Nhìn Cố Thừa An ánh mắt sâu thẳm , im lặng , Ngô Đạt giọng nhỏ dần, tiếng cũng yếu , chỉ đổi giọng: “Thế cũng hỏi đúng , Thừa An, tuy kinh nghiệm nhưng thông minh, thế nào cũng nghĩ .”
“Này, chuyện đơn giản lắm mà.” Hồ Lập Bân mặt dày, vỗ n.g.ự.c phát biểu ý kiến: “Đơn giản lắm, cô gái đó thích chứ gì!”
“Thật ?” Cố Thừa An cúi về phía , chằm chằm Hồ Lập Bân đến nỗi suýt sợ c.h.ế.t khiếp.
Hồ Lập Bân nuốt nước miếng, tiếp tục : “Đương nhiên , các nghĩ xem, thích, cô quan tâm đến việc ai thích ai chứ? Chắc chắn là bản thích mới quan tâm chứ! Có ? Ví dụ như , quan tâm... quan tâm ai nhỉ, đúng , quan tâm Lý Niệm Quân thích ai ? Chẳng quan tâm tí nào! Chẳng liên quan gì đến cả, đúng ?”
Ngô Đạt xong liên tục gật đầu, mắt sáng lên: “Có lý, thế thì chắc chắn là đang thăm dò , cô gái đó thích đồng nghiệp của nhưng con gái sĩ diện, da mặt mỏng, cố tình đồng nghiệp của thích phụ nữ khác, chỉ chờ xem phản ứng của đồng nghiệp thế nào thôi.”
“Thế nếu phủ nhận thì , phủ nhận thẳng thừng.” Cố Thừa An càng nghĩ càng thấy , phủ nhận trăm tám mươi , vẫn hiểu lầm thế .
“Thế thì cô gái đó vẫn đang thử thách , thăm dò !” Hồ Lập Bân lớn, trong lúc kích động thao thao bất tuyệt: “Tình cảm là thứ phiền phức, là giằng co, thăm dò , thăm dò , bây giờ là thời đại nào , giống như thời ông bà bố chúng , xem mắt một là cưới luôn !”
Cố Thừa An như điều suy nghĩ, Hồ Lập Bân đưa kết luận cuối cùng: “Anh Cố, đại ca nhớ cho kỹ, cô gái đó thích đồng nghiệp của , đây là thử thách, là thăm dò! Cô càng như , chứng tỏ trong lòng càng để ý!”
“Còn nữa, nếu cô gái đó quản lý một đàn ông, chắc chắn sẽ lén lút để ý đồng nghiệp của gì, cứ thích lén hiểu ? Có khi còn quản tiền của , thế thì càng thích ! Mẹ cũng thế!”
Đợi Cố Thừa An trầm ngâm rời , Hàn Khánh Văn và Hà Tùng Bình mà ngây , Hồ Lập Bân: “Bân tử, hiểu thế ? Không thấy yêu đương bao giờ, đến kinh nghiệm yêu đương là một bụng thế.”
“Này, bừa thôi, hiểu gì chứ? còn từng nắm tay con gái bao giờ!” Hồ Lập Bân thở dài, đêm hôm khuya khoắt thế mà lạnh thật: “Không tiễn nữa, mấy em còn ở đây thổi gió lạnh ? Đi ! Về nhà ngủ một giấc ngon lành!”