Văn phòng của Tô Nhân nhiều , một lát đến lượt cuối cùng, trong tay Tân Mộng Kỳ còn vài tờ đại đoàn kết, danh sách cuối cùng: “Tô Nhân.”
Hai tờ đại đoàn kết cộng với năm tờ một đồng và một tờ năm hào, đỏ chót, thật .
Tô Nhân đưa tay định nhận nhưng phát hiện Tân Mộng Kỳ ở đầu bên tờ tiền đang dùng sức buông, cô ngẩng đầu , thấy Tân Mộng Kỳ trừng mắt , trợn trắng mắt, bỏ .
TBC
Thật là kỳ lạ!
Tô Nhân lười chấp nhặt với cô , dù thì niềm vui phát lương cũng hơn tất cả, hai mươi lăm đồng năm hào, quả là một khoản tiền lớn, cộng với tiền nhuận bút đăng báo tháng của , tổng cộng là ba mươi lăm đồng năm hào.
Sờ sờ chiếc ví nhỏ của , căng phồng!
Nhà máy phát lương, trong nhà còn cô em gái kế ghét bỏ, tâm trạng Lý Niệm Quân , đề nghị Tô Nhân và Hà Tùng Linh cùng ăn mừng ở nhà hàng quốc doanh.
Lý do chính đáng, mừng đồng chí Tô Nhân đầu tiên lĩnh lương.
Tô Nhân tiết kiệm quen , thấy ăn ở nhà hàng quốc doanh xa xỉ nhưng nghĩ kỹ thì thấy động lòng, nhất là còn thể cùng những bạn quen ở đại viện, thật tuyệt.
“Thế thì chủ nhật nhé, thời gian thoải mái hơn.”
“Được, chủ nhật thẳng nhà hàng quốc doanh ăn một bữa thịnh soạn!”
Hát vu vơ một bài hát, Tô Nhân khi về nhà cố tình ghé qua cửa hàng cung ứng quân khu mua một hộp mạch nha, một hộp sữa mạch nha, nửa cân bánh quy cân thêm nửa cân kẹo cam, cửa Quân Quân mắt tinh thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-134.html.]
“Thím... Cô Nhân Nhân, cô mua gì thế ạ? Ôi, nhiều đồ ăn ngon quá ạ.”
Tô Nhân mở túi giấy dầu để bé tự lấy bánh quy: “ bây giờ đừng ăn nhiều quá, sắp ăn tối , còn để mai ăn tiếp.”
“Vâng ạ!”
Bà cụ Vương thấy động tĩnh cũng gần, thấy Tô Nhân đặt xuống mấy cái túi thì trách cô tiêu tiền hoang: “Sao mua nhiều đồ thế ?”
“Bà Vương ạ, cháu lĩnh lương tháng đầu tiên, mời ăn!”
“Ôi, con bé ...” Bà lão sang đứa cháu gái, khen Tô Nhân mặt cô : “Nhân Nhân cứ thế , gì cũng tâm.”
“ thế, con gái thì chu đáo ạ.” Tạ Thừa Anh con trai đút cho một miếng bánh quy, miệng còn ngậm mơ hồ mà chê em họ của : “Thừa An tháng đầu tiên lĩnh lương mua đồ về cho nhà ạ?”
“Nó ?” Ông lão thì lắc đầu: “Nó gì mấy chuyện !”
“Sao thế, lúc con ở nhà, tụ tập con ?” Cửa lớn truyền đến giọng quen thuộc, lâu , cùng về phía đó, thấy Cố Thừa An phong trần mệt mỏi bước nhà.
Tạ Thừa Anh đặt con trai xuống, đánh giá em họ cao lớn hơn so với mấy năm , đúng là một trai khôi ngô tuấn tú, sang cô gái xinh Tô Nhân bên , đáng tiếc, cũng khá xứng đôi, chỉ là em họ nhất quyết chịu chấp nhận hôn ước thời thơ ấu.
“Đồng chí Cố Thừa An, chúng đây , đây là thẳng thật, haha.”
Cố Thừa An xuống cạnh chị họ, thấy chị và Quân Quân mỗi nửa miếng bánh quy: “Còn mua đồ ăn nữa , Quân Quân béo thế kìa.”
Tạ Thừa Anh hất cằm về phía Tô Nhân: “Này, do Nhân Nhân mua đấy, lĩnh lương tâm lắm, còn em thì ? Không chút tinh tế nào.”