Mỹ Nhân Yêu Kiều Trong Niên Đại - Chương 128

Cập nhật lúc: 2024-12-31 15:25:07
Lượt xem: 166

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sinh nhật ông nội kết thúc, nhà Cố Khang Liên còn bốn năm ngày nữa mới rời khỏi Bắc Kinh, nhân ngày chủ nhật, cả nhà xuất phát, chuẩn công viên Nhân dân dạo chơi, chỉ trừ Cố Khang Thành bận công vụ .

Hai ông bà già, mấy đứa con phân tán khắp nơi, thể tụ họp với thật dễ dàng, năm nay sinh nhật ông nội, Cố Khang Kiến đang lính ở đảo phía Nam thể xin nghỉ về, chỉ thể gọi điện hỏi thăm cha già.

Sau những ngày mưa dầm dề, thời tiết hiếm khi tạnh ráo, ánh sáng vàng rực hiện , xé tan lớp mây dày, rọi xuống những tia nắng ấm áp.

Quân Quân là vui nhất trong nhà, bố bế một đoạn đường liền chuyển sang đòi chú bế.

Cố Thừa An mặt lạnh tanh, lúc trông vẻ lạnh lùng, bình thường đều tránh xa nhưng Quân Quân thích quấn lấy .

“Chú Thừa An bế con ~”

Bà nội Cô cháu trai bất lực đưa tay đón lấy chắt trai, đến nỗi khóe miệng nhếch lên cao, sang với con dâu: “Nhìn Thừa An kìa, cuối cùng vẫn chiều đứa cháu ngoại.”

Tiền Tĩnh Phương thu hồi tầm mắt, càng ngứa ngáy trong lòng, bao giờ mới thể bế cháu trai, là, dáng vẻ con trai bế Quân Quân như , đúng là dáng.

“Còn vì Quân Quân thông minh đáng yêu , tính tình của Thừa An cũng chịu nổi thằng bé.”

Một câu khiến Cố Khang Liên và Tạ Thừa Anh cong cả mắt.

Cả nhà thong thả ngoài, Cố Thừa An bế Quân Quân cùng, cháu trai líu lo, cảm nhận sức nặng chắc nịch trong tay, vỗ vỗ m.ô.n.g thằng bé: “Ăn ít nhỉ.”

Đứa trẻ bốn tuổi, nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp.

“Chú Thừa An, cháu ăn nhiều .” Quân Quân hai tay ôm cổ chú, sang bên cạnh là cô Tô Nhân, miệng nhỏ lí nhí: “Chú Thừa An, tại cô Tô Nhân cho cháu gọi là thím ạ?”

Cố Thừa An: “...”

“Nhóc con gì chứ.” Cố Thừa An nghi hoặc, trẻ con bốn tuổi bây giờ nhiều quá .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-128.html.]

“Tất nhiên là cháu .” Quân Quân trong lòng Cố Thừa An xoay đổi hướng, y như một chú cá linh hoạt: “Hai định hôn ? Cháu mà! Cháu cũng ~”

“Cháu với ai?” Cố Thừa An cúi mắt cháu trai, thấy đôi mắt to tròn long lanh của cháu trai, trong mắt tràn đầy sự chân thành.

“Bạn cùng lớp Mầm non của cháu là Miêu Miêu, chúng cháu định hôn ước , lớn lên sẽ cưới ~” Quân Quân lý lẽ hùng hồn, bé bốn tuổi lời đầy kiên định.

Cố Thừa An: “...”

Đau đầu quá...

“Đi , tìm... cô Tô Nhân của cháu .” Cố Thừa An vội vàng thoát khỏi tên nhóc đáng sợ , những bông hoa của tổ quốc nữa, chịu nổi.

“Được thôi thôi, cháu thích thí... cô Tô Nhân.” Quân Quân chú thả xuống đất, chạy lon ton đến bên bà ngoại và Tô Nhân, mở miệng : “Bà ngoại, chú Thừa An bảo cháu tìm cô Tô Nhân.”

Tô Nhân: “...”

Thực Tô Nhân thích Quân Quân, đứa trẻ thông minh đáng yêu, miệng ngọt, hơn nữa còn thích cho cô đồ ăn, mới ở đây mấy ngày mà tặng cô kẹo sữa, bánh đào và kẹo hoa quả.

Ngoài việc thỉnh thoảng gọi nhầm thành thím thì thứ đều .

Quân Quân Tô Nhân nắm tay một mạch đến công viên, đến công viên Nhân dân, cả đoàn xuống chuyện với ông bà, ngắm hoa quế thơm ngát hồi tưởng về quá khứ.

TBC

Quân Quân chịu nữa, đòi ngoài chơi.

“Vậy để Thừa An đưa nó , Thừa Anh và Hồng Ba nghỉ ngơi một chút, mấy năm nay vất vả trông trẻ .” Ông cụ lên tiếng, đương nhiên ai phản đối.

“Con còn nhiều việc lắm.” Cố Thừa An bế cháu trai lên vai, tiếng nó phấn khích la hét: “Đi thôi.”

“Được!” Lúc Quân Quân vẫn quên thím của : “Vậy... cô Tô Nhân cũng ~”

Loading...