Hàn Khánh Văn và Hà Tùng Bình theo bố đến, bố , hai ở chuyện với Cố Thừa An, bên Tôn Chính Nghĩa và Hầu Kiến Quốc cũng đến nhà họ Cố, khiến Tô Nhân càng cảnh giác hơn.
Ngô thẩm nhanh nhẹn, một lúc bận rộn xong, cùng Cố Thừa Huệ đến phòng khách, bận rộn chuẩn pha .
“Thừa Huệ cũng ở đây .” Doãn Chi Yến thấy thì chào một tiếng, những già trong đại viện đều quen Cố Thừa Huệ, cô gái hồi nhỏ cũng lớn lên ở đây.
“Cháu chào các chú các bác ạ.” Cố Thừa Huệ thoải mái gọi .
“Thừa Huệ, bố cháu ? Về ?” Khâu Nhã Cầm cũng thích cô gái nhỏ , nhà chỉ hai đứa con trai, thật sự thèm thuồng nhà khác sinh con gái.
“Cô Khâu ạ, bố cháu về , tối nay cháu ở đây.”
“Vậy thì quá, ở với ông bà nội .”
Phòng khách náo nhiệt một lúc, cũng thể phiền ông cụ quá lâu, tặng quà từ chối, mãi mới thể đặt xuống, liền dậy cáo từ.
Tô Nhân cuối cùng, nhà họ Cố tiễn khách rời , Tôn Chính Nghĩa mặt đầy vẻ hung dữ Cố Thừa An trong đám đông, vẫn đang đấu mắt, Hầu Kiến Quốc liên tục đầu, về phía Cố Thừa Huệ.
Đợi khách màn đêm, mang theo sự ồn ào biến mất, ánh mắt Tô Nhân vẫn dừng ở nơi xa, như đang đó đến ngẩn .
“Nhìn gì thế?”
Cố Thừa An liền thấy Tô Nhân, ngây ngốc màn đêm đen kịt, đang gì.
Anh hỏi cô một câu, cô vẫn phản ứng, Cố Thừa An nghiêng vung tay mắt cô, lúc mới khiến cô hồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-117.html.]
“Làm gì thế? Ngẩn đấy?”
“Không gì...” Tô Nhân rõ ràng ngẩn , chỉ thể tùy tiện trả lời một câu, trong muôn vàn đầu mối cố gắng tìm ai là kẻ nhưng cũng tìm bằng chứng, thể với khác.
Đồng hồ treo tường vang lên một tiếng, chín giờ tối, qua giờ ông bà nội thường nghỉ ngơi, hôm nay náo nhiệt một phen, Tiền Tĩnh Phương đỡ chồng nhà.
“Bố, , hai nghỉ sớm , hôm nay cũng mệt cả ngày .”
“Chúng gì mệt chứ?” Bà nội vỗ tay con dâu, đầy vẻ từ ái: “Vất vả vẫn là các con.”
“Hai vui là , chúng con vất vả.”
Đêm khuya, nhà họ Cố dần dần trở bình yên, Tô Nhân Cố Thừa Huệ phòng khách lầu, cửa đóng , cô cũng theo những ở lầu lượt về phòng.
Đợi bên ngoài còn tiếng động rửa mặt, Tô Nhân mới dậy, nhẹ nhàng xuống lầu, gõ cửa phòng Cố Thừa Huệ.
“Chị Nhân Nhân, thế? Chị vẫn ngủ ?”
Cố Thừa Huệ tháo b.í.m tóc, đồ ngủ, tắm rửa xong chuẩn ngủ. Nhìn Tô Nhân ở cửa, quần áo vẫn , b.í.m tóc vẫn tháo, chút kinh ngạc.
“Ừm.” Tô Nhân kéo tay cô, tìm một lý do: “Thừa Huệ, tối nay em ngủ với chị nhé, dạo chị mấy chuyện lưu manh, sợ.”
TBC
Lời của Tô Nhân chút đột ngột, cũng Cố Thừa Huệ chấp nhận , bình thường hai cũng khá hợp nhưng đột nhiên yêu cầu ngủ cùng ban đêm... Bình thường mà thì đúng là đột ngột.
Cô định giải thích thêm một câu thì thấy mắt Cố Thừa Huệ sáng lên: “Được chứ! Đi thôi thôi!”
Nhà Cố Thừa Huệ một trai, bốn năm nhập ngũ, đến giờ vẫn ở quân khu biên cương, về thăm nhà cũng là hai năm .