Hồng Ba tâm hài lòng tìm đến em trai, ai ngờ, Hồng Đào khinh thường vị trí công nhân tạm thời ở nhà máy cán thép.
“Anh, công nhân tạm thời? Mặt mũi của rể nhà họ Cố nhỏ như ? Đánh phát gọi ăn mày ?”
“Mày cái gì thế?” Hồng Ba hiếm khi nổi giận: “Nhà máy cán thép khó thế nào, công nhân tạm thời cũng tranh vỡ đầu, mày còn đủ?”
“Được thôi.” Hồng Đào vui phẩy tay: “Không phiền bận tâm, em tự nghĩ cách.”
“Này... Hồng Đào! Này!” Hồng Ba em trai tức giận bỏ , thật sự là đau đầu.
chuyện gì cũng quan trọng bằng cụ ông nhà họ Cố, Hồng Ba gác chuyện sang một bên, hôm liền đón sinh nhật của cụ ông.
TBC
Ông Cố cả đời binh nghiệp, đánh bao nhiêu trận, g.i.ế.c bao nhiêu quân địch đếm xuể, trúng đạn mấy , một chuyến quỷ môn quan, một vết thương cũng là minh chứng cho thời trẻ chiến đấu.
Bây giờ bước sang tuổi bảy mươi mốt, cũng dần dần bình hòa , tính tình hơn nhiều so với thời trẻ.
Phòng ăn nhà họ Cố bày hai bàn, mỗi bàn ăn bày mười món, sáu món mặn ba món chay, một món canh, đều do Ngô thẩm đầu bếp, những trẻ khác phụ giúp.
Mọi lượt kính rượu cụ ông, miệng lời chúc mừng sinh nhật, tặng quà mừng, khiến tít mắt.
Tô Nhân chuẩn một bức tranh của hai ông bà Cố, vẽ bảy tám phần thần thái của hai cụ, phối với rượu hoa quế tự tay ủ mang đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-115.html.]
“Bức tranh vẽ ! Có tâm!” Cụ ông bức tranh của và vợ, mắt gần như nheo thành một đường, thật sự hài lòng.
Cố Thừa An lớn tiếng , theo một câu: “Ông nội, bức tranh cũng một phần công lao của cháu, cháu cũng vẽ hai nét, nếu ông thích thì nhớ là cháu cũng một phần.”
“Thằng nhóc , đòi chia phần của Nhân Nhân !” Cụ ông cháu trai, thực sự chút vui mừng.
Cả nhà họ Cố đều ở đây, Tô Nhân tiện phản bác , chỉ lặng lẽ nghiêng mặt thoáng qua, vặn đụng ánh mắt ẩn chứa ý của Cố Thừa An, chỉ một cái liếc mắt, cô liền thu hồi tầm mắt.
Ăn uống no say, trong sân nhà họ Cố, Hồng Đào ăn xong liền tìm cơ hội đến gần Cố Thừa Huệ, bố cô là Cố Khang Tuấn để quen, ân cần đưa hộp t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn mới mua, nào coi trọng vị trí công nhân tạm thời ở nhà máy cán thép, ít nhất cũng là công nhân chính thức.
Trong phòng khách, hai già con cháu vây quanh, Quân Quân gọi ông cố và bà cố, miệng ngọt ngào những lời phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.
Cố Thừa Huệ dùng khuỷu tay huých Cố Thừa An: “Anh tư, Quân Quân miệng ngọt thế , học hỏi nhiều , dỗ dành ông bà nội.”
Cố Thừa An nhàn nhã dựa lưng ghế sofa, đồng ý cũng phản đối: “Em , nhiệm vụ vinh quang và gian khổ , giao cho em.”
“Hừ~” Cố Thừa Huệ mặt : “Em vẫn luôn miệng ngọt, là chịu tiến thủ, ngay cả dỗ dành khác cũng ! Bảo còn bằng Quân Quân chứ.”
Quân Quân dì khen , lập tức ngẩng đầu lên kiêu ngạo: “Quân Quân lợi hại!”
Cố Thừa An xoa xoa cái đầu nhỏ của cháu trai, đột nhiên nhớ điều gì, đầu Tô Nhân bên cạnh.
Tô Nhân tối nay yên lặng cùng , thỉnh thoảng vài câu, phần lớn thời gian đều mỉm , Cố Thừa An đột nhiên sang, dọa cô giật .