Cùng với tiếng khinh thường, Cố Thừa An : “Bộ não của cô đúng là đồ bỏ.”
Tô Nhân: “...”
Ngạc nhiên sự thẳng thắn của Cố Thừa An, Tô Nhân liếc một cái, hiểu tại Cố Thừa An sẽ ở cùng với Tân Mộng Kỳ như , nghĩ thì Tân Mộng Kỳ thực sự khác so với mô tả trong sách.
Tính cách bụng, hào phóng, dịu dàng đều liên quan đến cô , ngược còn là một đứa trẻ ngang ngược chiều hư.
Có tính tình Tân Mộng Kỳ đổi lớn, hai mới thuận mắt ?
“Cô đang nghĩ gì ?” Cố Thừa An sự đổi cảm xúc trong mắt Tô Nhân, đôi mắt hạnh như nước dường như đang ấp ủ điều gì đó, còn thỉnh thoảng , luôn cảm thấy vấn đề.
“Không gì.” Tô Nhân lắc đầu, thẳng nhà, Cố Thừa An bóng lưng cô, cũng bước theo.
Gần đến giờ ăn tối, Ngô thẩm bận rộn trong bếp, Tô Nhân đặt túi xuống giúp: “Ngô thẩm, cháu bê đồ ăn.”
“Cháu nghỉ ngơi , cả ngày mệt , đây là món cuối cùng.” Hôm nay Ngô thẩm chuẩn bốn món ăn và một món canh, vặn món cuối cùng là thịt kho tàu, bà trực tiếp bưng đồ ăn phòng ăn.
Tô Nhân bếp, thấy bếp đang ninh canh xương sườn, cô cầm muôi bắt đầu múc đĩa: “Cháu mệt, bây giờ công việc bận lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-107.html.]
Xương sườn mềm nhừ cùng những miếng củ cải trắng to cho đầy bát canh, Tô Nhân rắc thêm một ít hành lá lên , lúc mới hài lòng, bưng bát canh chuẩn phòng ăn.
“Để .” Cố Thừa An giật lấy bát canh từ tay cô, một bước, Tô Nhân ngẩn mới phản ứng trong tay còn gì.
Trên bàn ăn, nhà họ Cố cũng đến chuyện của Tân Mộng Kỳ, bà lão thở dài một câu rằng con gái nhà họ Tân việc đàng hoàng, Ngô thẩm phụ họa một câu: “Đều là do gia đình chiều hư thôi.”
“Con gái nhà họ Tân đúng là hồ đồ.” Cố Khang Thành và cha của Tân Mộng Kỳ là bạn bè nhiều năm, quan hệ tệ, chuyện cũng chút thất vọng.
Tiền Tĩnh Phương uống canh xương sườn, nhớ sự việc báo tường của Tân Mộng Kỳ và sự việc chép bài , cũng lắc đầu: “Trước đây , cô gái tâm tư nhiều quá.”
“Mẹ, hôm nay sáng suốt thật.” Cố Thừa An gắp một miếng thịt kho tàu cho , nhớ đây còn ghép đôi với Tân Mộng Kỳ, đúng là rùng : “Con mà, cô .”
“Có gì mà đắc ý?” Tiền Tĩnh Phương vỗ nhẹ con trai, khóe môi mỉm : “Con còn ? Chẳng chút phong độ của nam tử hán nào cả.”
TBC
“Có gì ? Con ai thì liên quan gì đến nam nữ? Tự chuyện thì cho ?” Cố Thừa An liếc sang liên quan khác đang ăn cơm một cách yên lặng, hất cằm về phía Tô Nhân: “Nhìn đồng chí Tô Nhân kìa, càng thêm chính trực sự tôn vinh của Tân Mộng Kỳ .”
Tô Nhân: “...”
Nói như tương lai của đáng đời ế! Tô Nhân lẩm bẩm trong lòng.