Năm 1972, khu gia thuộc của Quân khu Đông Bắc đón chào hai sự kiện vui trong vòng hai tháng.
Hai đứa trẻ chào đời cách hai tháng, tình cờ hai gia đình là hàng xóm.
Cháu của Cố Thừa An đời nặng sáu cân ba lạng, một bé mập mạp, vì sinh trong gia đình quân nhân nên đặt tên là Hồng Ngôn Quân, tên mật là Quân Quân.
Ngay khi Quân Quân chào đời hai tháng, nhà hàng xóm bên cạnh là Ủy viên Chính trị Hà cũng đón chào một bé gái đáng yêu, Miêu Miêu.
Hai gia đình mối quan hệ khá , ông bà ngoại của Quân Quân và ông nội của Miêu Miêu là chiến hữu, hai vì sinh nở gần nên thường xuyên trao đổi kinh nghiệm mang thai sinh con, đến khi hết ở cữ thì càng thường xuyên cùng trông con.
Hai đứa trẻ sơ sinh mũm mĩm quấn trong tã mềm, phần lớn thời gian đều ngủ say sưa.
Trên giường sưởi của Đông Bắc ấm áp, hai chuyện thỉnh thoảng liếc hai đứa trẻ giường, thấy chúng đều thấy hạnh phúc tràn đầy.
Đợi đến khi hai đứa trẻ lớn hơn một chút, bò , của Quân Quân là Tạ Thừa Anh liền thích để con trai vận động nhiều hơn.
Quân Quân hoạt bát hiếu động bò đến lên em gái Miêu Miêu, Miêu Miêu áp mặt ăn hết một mặt nước miếng, nhóc mặt đầy nước miếng vẫn vui vẻ.
Hai đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm từ nhỏ quen , chăm chú, thích nhất là ngửa chơi đùa cùng .
Đến khi hơn một tuổi, Tạ Thừa Anh dạy con trai gọi nhưng Quân Quân nghịch ngợm chỉ ngây ngô, dỗ dành mãi vẫn chịu gọi .
“Cũng Quân Quân nhà đến bao giờ mới gọi tiếng .”
Mẹ của Miêu Miêu an ủi: “Có lẽ một lát nữa sẽ gọi, Quân Quân lớn hơn Miêu Miêu hai tháng, nó sẽ dạy cho Miêu Miêu nhà .”
“Quân Quân, đây, gọi nào~” Tạ Thừa Anh từ bỏ, đến gần hai đứa trẻ, dỗ dành con trai mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-yeu-kieu-trong-nien-dai/chuong-1000.html.]
TBC
Cô cầm tay một cái trống lắc, lắc lắc phát tiếng kêu lạch cạch, hai đứa trẻ đều giường Thừa Anh chằm chằm.
Quân Quân lời gọi , ngược là cô bé Miêu Miêu xinh xắn bên cạnh cô bằng đôi mắt to tròn, gọi một tiếng: “Mẹ!”
“Ôi chao, gan nhỏ của ơi!” Tạ Thừa Anh cô bé hàng xóm gọi mà tim tan chảy nhưng của nó: “Nguyệt Cầm, mau đến mau đến, cô thấy , Miêu Miêu gọi .”
“Nghe thấy !” Mẹ của Miêu Miêu vội vàng đến gần, trong lòng vui mừng khôn xiết: “Chúng còn kịp dạy thì chắc là Miêu Miêu cô dạy Quân Quân mỗi ngày nên học , gọi thêm tiếng nữa nào, con gái, gọi nào.”
Mẹ của Miêu Miêu trêu con gái gọi thêm tiếng , ngừng phát âm dạy nó nhưng con gái chịu mở miệng nữa, đôi má phúng phính phồng lên, vẻ như chán.
Quân Quân ở bên cạnh Miêu Miêu và cô bé, đến gần một câu: “Mẹ!”
Tạ Thừa Anh: “...”
Mẹ của Miêu Miêu: “...”
Hai đứa trẻ cố ý đúng ?
Mẹ của gọi, gọi của khác!
Quân Quân và Miêu Miêu: “... Chúng con hiểu gì hết.”
Quân Quân và Miêu Miêu từ khi sinh thường xuyên ngủ chung một giường, cùng học bò, cùng học , học chạy.
Đến khi bốn tuổi, lớn trong nhà đều , hai đứa cùng đến lớp mẫu giáo.
“Miêu Miêu, nắm tay tớ, tớ đưa qua.” Quân Quân mặc bộ quân phục nhỏ cải tiến từ quân phục cũ của ông ngoại, trông oai phong.
Cậu bé đưa tay , bàn tay nhỏ mũm mĩm của Miêu Miêu lập tức nắm lấy.