Nhìn dáng vẻ  như là  tâm sự cặn kẽ với Cố Kỳ Việt, tên đàn ông  gãy xương cánh tay nóng nảy, vẻ mặt   phẫn nộ  với  dẫn đầu: “Lão Hùng,   bẻ gãy tay , còn  nhảm cái gì nữa,   đánh gãy  bộ tay chân của  !”
Tên đàn ông  gọi là lão Hùng liếc mắt  đồng bọn một cái, ngay  đó  kiên nhẫn mà nhổ t.h.u.ố.c lá trong miệng : “Gấp cái gì, cũng   vội vàng  đầu thai, vất vả lắm mới hốt gọn hai   một mẻ, tao đang  vui.”
 lúc ,  thể của Thẩm Triều Triều run lên, cô nhớ  .
Cô  từng  qua giọng  thô ráp khó   ngoài cửa nhà họ Cố!
DTV
Không ngờ những    là  từng  canh ngoài cửa nhà họ Cố.
Giờ  phút  bọn họ xuất hiện ở đây  khỏi quá mức trùng hợp, hơn nữa căn cứ  cuộc đối thoại   của bọn họ, hiển nhiên là kẻ đến  thiện!
Làm  bây giờ!
Cô và Cố Kỳ Việt chỉ  hai , mà đối phương   sáu , đều là đàn ông cường tráng.
Ngay khi Thẩm Triều Triều gấp đến độ trán toát mồ hôi lạnh thì sắc mặt của Cố Kỳ Việt đang chắn ở  mặt cô    đổi,  thường xuyên đánh  với  khác nên  sợ  đông thế mạnh, chỉ là  khi tên đàn ông   đánh gãy cánh tay  xuất hiện, chuyện   đổi.
Lúc   suy đoán  sai, đối phương quả thật  ý đồ.
Chỉ  điều, miệng những   nhắc đến hai ...
Chẳng lẽ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-91.html.]
Nghĩ đến khả năng nào đó, Cố Kỳ Việt lập tức nhíu chặt mày, một  đàn ông như   sợ gì cả, nhưng nếu là Thẩm Triều Triều thì phiền phức ...
Anh cẩn thận quan sát tay chân của những  , còn  tư thế  thẳng chờ đợi là     bình thường gì đó, mà là  vài phần bản lĩnh.
Cho dù chỉ là nghiệp dư cũng  thể khinh thường, trong  thời gian ngắn  khiến Cố Kỳ Việt ném chuột sợ vỡ bình.
    thể lập tức đưa Thẩm Triều Triều .
Nhân lúc đối phương còn đang  chuyện, Cố Kỳ Việt lặng lẽ lui về phía  hai bước, cách Thẩm Triều Triều gần hơn, ngay  đó  hạ giọng : “Thẩm Triều Triều, nếu như lát nữa đánh , cô chỉ cần xoay  chạy trốn... Quên , chắc cô cũng  chạy  bọn họ,  tìm vũ khí gần đó phòng  bảo vệ .”
Thẩm Triều Triều gặp  loại chuyện  nhất định sẽ sợ hãi, chạy cũng chạy  nhanh, khiến Cố Kỳ Việt nhanh chóng phủ định kế hoạch chạy trốn.
Chỉ để cô tùy cơ ứng biến.
Sau đó    thấy giọng Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn tay nắm lấy tay cô.
Bàn tay rộng lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cứ như   là  thể rót  dũng khí vô tận.
Nhiệt độ xuyên thấu qua găng tay truyền tới, nóng đến mức khiến Thẩm Triều Triều run lên, nhưng Cố Kỳ Việt theo sát ghé  bên tai cô  chuyện: “Đừng sợ,   ở đây!”
Ngắn ngủn mấy chữ nhưng  mang theo sự cam đoan trịnh trọng khiến Thẩm Triều Triều cảm động trong lòng.
“Này , bọn tao còn đang ở đây đấy,  chúng mày   mật với  thế? Lưu... Thằng nhóc   vợ mày trông xinh   chết,   còn che che chắn chắn, kéo khăn quàng cổ xuống cho bọn tao ngắm , đỡ cho tên Tiếu Tử  c.h.ế.t  nhắm mắt, ở  đất mà còn nhớ thương.”
Lúc lão Hùng cầm đầu  chuyện với tên đàn ông gãy tay, những  khác cũng  nhàn rỗi,  thấy Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều  chung một chỗ thì lập tức trêu chọc huýt sáo một tiếng.