Anh   tức giận.
Kiếp   thật sự thiếu nợ Thẩm Triều Triều mà!
Cho nên bây giờ cô mới đến để trả nợ.
“Ngồi xổm ở đây  gì,  lên,  đưa cô về nhà.”
Cố Kỳ Việt bước nhanh đến  mặt Thẩm Triều Triều, lúc  lên tiếng, Thẩm Triều Triều kinh ngạc ngẩng đầu lên  thấy thì đúng thật là Cố Kỳ Việt, thế là tâm trạng vốn  chút khổ sở của cô xảy   đổi  nhỏ.
Thẩm Triều Triều   lời  dậy rời , mà là rầu rĩ : “Em   với  .”
Cô cũng  giận đấy nhé.
Tuy Thẩm Triều Triều  đối xử thật  với cuộc hôn nhân cưỡng cầu , nhưng cũng   cứ một mực lấy lòng, cái cô  chính là tình cảm của hai  hòa hợp chứ   là đòi hỏi hèn mọn.
Nếu cứ thế , còn  bằng ly hôn cho khỏe .
Mà khi  thấy Thẩm Triều Triều tức giận, Cố Kỳ Việt      ,  cúi đầu  Thẩm Triều Triều đang  xổm một cách đáng thương cứ như   thế giới vứt bỏ,  cho   khỏi   về vài phút , tự tát  một bạt tai.
Cho  tùy hứng !
Dù   cũng  thể thật sự nhẫn tâm mặc kệ, thôi thì cứ trực tiếp đưa cô về nhà,  là sẽ   chuyện gì xảy !
Lại ngẫm  nguyên nhân Thẩm Triều Triều tới đồn công an cũng là bởi vì , cô sợ  khác như , nếu quả thật ném cô ở đây thì quá mất lương tâm... Trong lòng Cố Kỳ Việt nghĩ thế, rơi  đường cùng,  cũng  xổm xuống theo cô.
Một bóng ma lớn như  đột nhiên bao phủ, đương nhiên Thẩm Triều Triều cảm giác , cô kéo khăn quàng cổ che mặt xuống, để lộ một đôi mắt  qua.
Cố Kỳ Việt  Thẩm Triều Triều  chằm chằm  chút   tự nhiên, nhưng  vẫn chịu đựng, trực tiếp thừa nhận sai lầm của : “Xin , là thái độ của   ,    sẽ  như  nữa, chúng  về nhà !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-89.html.]
Nếu để những  khác   lời   của Cố Kỳ Việt, nhất định sẽ trực tiếp khiếp sợ đến nỗi   nên lời.
Đây vẫn là Cố Kỳ Việt ?
Cái tên đánh  ẩu đả  việc ác  tuyệt đối sẽ   lời xin .
Kết quả hôm nay  phá lệ?
Ngay cả Cố Kỳ Việt cũng   tại    xin , nhưng nghĩ   chọc Thẩm Triều Triều tức giận  nên lúc   cũng chỉ  thể gánh chịu hậu quả.
Mà  khi  Cố Kỳ Việt xin , Thẩm Triều Triều liếc  ,  đó nghiêm túc : “Cố Kỳ Việt, em  gặp , cho nên... mới tới tìm ,  đừng cứ đuổi em  mãi.”
“...”
Dường như Thẩm Triều Triều  chuyện thật lòng nghiêm túc, khiến mặt Cố Kỳ Việt nóng lên, vành tai cũng đỏ bừng,  lập tức trừng mắt một cái, giơ tay nâng khăn quàng cổ lên che khuất cặp mắt giống như    của Thẩm Triều Triều một  nữa.
Sao cái gì cô cũng   ngoài thế?
Người phụ nữ  thật sự    hổ!!!
Chẳng qua Thẩm Triều Triều sẽ  để đề tài  trôi , cô vội vàng giữ chặt góc áo của Cố Kỳ Việt,  cho  tránh né: “Anh còn  trả lời... em !”
“Được  ,  đuổi cô nữa.”
Cố Kỳ Việt chỉ  thể giơ tay đầu hàng.
Điều  khiến Thẩm Triều Triều  trở nên vui vẻ, cô  tiếp tục  xổm tại chỗ nữa mà là  dậy  theo bên  Cố Kỳ Việt, lớn mật kéo góc áo của Cố Kỳ Việt  buông.
Bước chân của cô dường như cũng trở nên thoải mái vui vẻ.
DTV
Mà Cố Kỳ Việt thì bất đắc dĩ đưa Thẩm Triều Triều về nhà,  đường,  hết nhịn   nhịn, cuối cùng vẫn  nhịn  mà giải thích cho : “Người   đánh gãy xương    , mấy ngày gần đây vẫn luôn theo dõi , chắc chắn là  ý đồ, đáng tiếc   bỏ trốn , nếu   nhất định  thể moi   nguyên nhân từ trong miệng  .”