Gương mặt của Thẩm Triều Triều tái nhợt, hai chân run rẩy vịn tường  lên lầu hai, cô đến phòng chứa điện thoại nhanh chóng bấm ,  khi tiếng “tút tút” vang lên một hồi thì  kết nối nhanh chóng.
“Xin chào.”
“Xin chào...  tìm Diệp Phương... Chủ nhiệm Diệp...”
Nghe thấy âm thanh xa lạ ở đầu  điện thoại, Thẩm Triều Triều  chút căng thẳng, cô cố nén xúc động  cúp điện thoại, một tay cầm lấy ống , tay  níu lấy góc áo, cũng may đối phương   thêm gì, chỉ bảo Thẩm Triều Triều chờ vài phút  bên  sẽ gọi .
Sau khi Thẩm Triều Triều  xong thì  đến một giây  cúp điện thoại.
Cô  giải thoát, thở phào nhẹ nhõm, tuy gọi điện thoại  cần  trao đổi đối diện với  khác nhưng Thẩm Triều Triều vẫn sợ hãi  thôi, nếu    thông báo cho Diệp Phương , chỉ sợ cô còn  dám mở miệng với ống .
Cô vẫn sợ tiếp xúc với  lạ.
Vài phút đồng hồ , tiếng “reng reng reng” vang lên, Thẩm Triều Triều cầm lấy ống , ở đầu  vang lên tiếng Diệp Phương: “Xin chào,  là Diệp Phương.”
“Mẹ Diệp, con... là Triều Triều,     ngoài canh chừng... ngoài cửa chính... Mấy  gõ cửa là đàn ông...”
Diệp Phương  khéo hiểu lòng , khi  thấy Thẩm Triều Triều gọi  trông  mấy thoải mái nên bà lập tức quyết định thêm họ của cô   chức danh, để khi Thẩm Triều Triều gọi tới thì bà  thể nhanh chóng bắt máy.
Hiện tại  thấy trong lời  lắp bắp của Thẩm Triều Triều mang theo sợ hãi, Diệp Phương ở bệnh viện cũng vội vàng, bà nhanh chóng lên tiếng an ủi: “Triều Triều,   cả   cả,  sẽ về nhà một chuyến ngay, con đừng sợ, xung quanh đều  hàng xóm, con gặp  chuyện gì thì la lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-85.html.]
Từ lúc   gõ cửa thăm dò đến hắt nước sôi dọa   bỏ chạy, mặc dù Thẩm Triều Triều sợ tới mức chân mềm nhũn nhưng cô cũng  yếu đuối  lóc mà là cố gắng xử lý, bây giờ thông báo cho Diệp Phương cũng là vì  thể để những  khác ở nhà họ Cố   hại.
Trước đó cô cũng  từng trải qua nguy hiểm, đánh tên  xa Vương Kiến Thiết trèo tường  đến nỗi đầu rơi m.á.u chảy...
Thẩm Triều Triều nhát gan dễ khủng hoảng nhưng cô  giờ  từng là  nhu nhược.
Chỉ là hiện tại   lời an ủi của Diệp Phương,   vì  ánh mắt của cô  cảm thấy ê ẩm,  mắt dần dần  một tầng  nước vây quanh,   thấy rõ xung quanh khiến Thẩm Triều Triều giơ tay lau chùi mới phát hiện mặt mày  đầm đìa nước mắt.
Trong lòng dấy lên cảm giác tủi  khiến cô nhẹ nhàng nức nở hít mũi, nghẹn ngào : “Vâng ạ... Con  sợ...”
DTV
Sau khi gặp  chuyện khiến   sợ hãi,  thể  an ủi đối với Thẩm Triều Triều mà  là phương pháp  nhất để điều chỉnh tâm trạng.
Đợi đến khi Diệp Phương vội vã xin nghỉ về nhà, Thẩm Triều Triều   định xong tâm trạng,  còn tiếp tục  sướt mướt giống như một đứa trẻ nữa, cẩn thận kể  chuyện  xảy  ở cửa viện.
Cho dù cô  chuyện  liền mạch nhưng cũng  thể   tình cảnh lúc hung hiểm đến mức nào, khiến Diệp Phương mới chỉ nghĩ mà  sợ hãi  thôi.
Thẩm Triều Triều quá mức xinh , lúc  che giấu  vẫn , nhưng  khi gương mặt  chính thức đưa  ngoài ánh sáng trong hôn lễ thì đều   những  khác  thấy.
Mặc dù nghĩ rằng điều kiện an ninh trật tự trong thành khá , hơn nữa Thẩm Triều Triều cũng  thích  ngoài, ở nhà sẽ  xảy  chuyện gì, nhưng bà vẫn đánh giá thấp tính  !
Sau   thể để Thẩm Triều Triều ở nhà một  nữa.