Đợi đến khi  thấy đơn hàng mà Cố Kỳ Việt nhận là cái gì,  Cường kinh ngạc mở to hai mắt, nghĩ Cố Kỳ Việt đây là trúng tà  ? Không còn đùa giỡn trẻ con nữa, tất cả đều là đơn hàng lớn.
Chẳng hạn như sửa chữa động cơ và máy móc nông nghiệp  hỏng.
Cái mà khiến  Cường khiếp sợ hơn còn ở phía .
Sau khi Cố Kỳ Việt chọn xong đơn hàng, suy nghĩ một chút    với  Cường: “   bộ thù lao sửa chữa là tiền,   cái khác.”
DTV
Từ bây giờ  sẽ bắt đầu tích góp nhiều tiền hơn, đến lúc đó   tin Thẩm Triều Triều sẽ  chịu ly hôn!
“Được  , đồ đạc đều bày ở trong phòng kho phía , bây giờ  xem một chút ?”
Sau đó, Cố Kỳ Việt quen thuộc   nhà kho,  áo khoác và găng tay cũ nát, lập tức nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú  chằm chằm linh kiện máy móc trong tay, cầm dụng cụ bắt đầu sửa chữa cải tạo.
Những thứ  đều là linh kiện  báo hỏng, phàm là còn  thể dùng  thì các xưởng cũng sẽ  từ bỏ.
Bởi ,  những linh kiện  phát huy tác dụng một  nữa còn cần kiến thức chuyên môn và kinh nghiệm sửa chữa cực cao,  vặn Cố Kỳ Việt đều  nên lúc sửa chữa cũng lưu loát như nước chảy mây trôi.
Chẳng qua cũng  tốn sức, khiến cơ bắp cánh tay của Cố Kỳ Việt nhô lên, dùng sức nện  linh kiện hỏng, mồ hôi từ   rơi xuống đất  nhanh chóng biến mất  thấy hình bóng .
Trong lúc chăm chỉ  việc, cuối cùng đầu óc của Cố Kỳ Việt cũng  còn nghĩ đến những chuyện tào lao nữa, giúp  hưởng thụ sự yên tĩnh ngắn ngủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-82.html.]
Theo thời gian vội vàng trôi qua,  khi lợi dụng linh kiện hỏng lắp ráp  thành một chiếc xe  nhỏ,  Cường đến xem xét lập tức giơ ngón tay cái lên với Cố Kỳ Việt, đúng là thần!
Chỉ riêng một chiếc xe    thể bán  với giá cao, kiếm  nhiều hơn so với việc   chạy khắp chợ đen mệt gần chết.
Quả nhiên vẫn là nhân tài kỹ thuật  coi trọng!
“Kỳ Việt, nghỉ ngơi một chút ,  xế chiều , lúc  bảo  ăn cơm mà  cũng  ăn,  thôi,  Cường dẫn  đến nhà hàng tư nhân lão Lý mở nếm thử món ăn mới,  đồ ngon vận chuyển từ bờ biển tới đấy.”
Cố Kỳ Việt giơ cánh tay lên lau mồ hôi  trán, khi   Cường  đến ăn cơm,   khỏi sửng sốt, theo bản năng nhớ tới Thẩm Triều Triều nấu cơm  ngon.
Không   rời  đột ngột như thế  thể sẽ khiến Thẩm Triều Triều khổ sở ...
Mà Thẩm Triều Triều  Cố Kỳ Việt nhớ tới,  khi  Cố Kỳ Việt rời nhà trốn , cô  mất mát một hồi, nhưng ngay  đó  nở nụ  thật tươi một  nữa trong lời khen ngợi của bà Vương và Diệp Phương.
Hai ngày Cố Kỳ Việt   ở đây, cô đánh bạo  dạo quanh nhà họ Cố, hiện giờ  còn che mặt nữa, cũng   cảm giác bất an như ... Có lẽ  quen thì sẽ  còn sợ hãi,   lúc ở nhà, cô cũng sẽ  che mặt  mặt ba .
Đối với  quen thuộc, cơn hoảng loạn của cô sẽ  dâng lên, mà là vô cùng an tâm.
Cảm giác dễ chịu  khi dần dần hòa nhập  nhà họ Cố khiến Thẩm Triều Triều hôm nay tràn ngập tinh thần vạch  kế hoạch, chuẩn   chút bánh ngọt tinh xảo để tất cả   đều nếm thử.
 mà, ngay khi cô đang chuẩn  nguyên liệu nấu ăn, cửa viện   khác gõ vang.
Thẩm Triều Triều lau bột mì  tay, lập tức   trong viện, hỏi về phía cửa: “Ai !”