Nhìn động tác nhỏ giữa hai ba con, Diệp Phương  chút dở  dở , Cố Kỳ Việt tham ăn từ nhỏ nhất định là học theo Cố Hằng!
Sau khi ăn xong bữa trưa, tất cả   đều vui vẻ khoái trá sờ sờ cái bụng tròn vo, khi Diệp Phương và Vương Thải Hà thu dọn bát đũa, Cố Hằng mới nhân cơ hội gọi Cố Kỳ Việt  phòng khách  chuyện.
Nhìn thấy ông  ngăn cản cô  theo nên Thẩm Triều Triều  giống như cái đuôi nhỏ.
Mà Cố Kỳ Việt ăn uống no đủ  chút mệt mỏi,   ba     gì,  định mở miệng trêu chọc vài câu thì kết quả Cố Hằng  lên tiếng : “Cố Kỳ Việt, bây giờ con cũng  kết hôn , nên   .”
Mấy chữ “nên  ”  xuất hiện  lập tức khiến Cố Kỳ Việt  còn tươi  nổi nữa, sắc mặt dần dần trở nên vô cảm.
Về chuyện công việc, Cố Kỳ Việt   từ lâu rằng  ghét   khác quản thúc!
Bây giờ  nhắc  chuyện cũ, Cố Kỳ Việt giơ tay kéo cổ áo, cảm xúc dần dần trở nên cáu kỉnh.
Anh vốn tưởng rằng trong nhà  chấp nhận,  ngờ  chờ đến hôm nay.
Kết hôn     ư?
DTV
Vậy  ly hôn  !
Cố Kỳ Việt nhếch khóe miệng, ngoài  nhưng trong  ,    suy nghĩ trong lòng nhưng ánh mắt  quét đến Thẩm Triều Triều đang trốn ở phía  sô pha,  nhất thời hít sâu một , nuốt ngược lời  tràn đến khóe miệng  trong một  nữa.
Chuyện ly hôn với Thẩm Triều Triều chỉ liên quan đến hai  bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-71.html.]
Những  khác tạm thời  cần .
Cố Kỳ Việt  ly hôn sẽ gây tổn thương cho phụ nữ  lớn, cho nên  sẽ dùng hết năng lực lớn nhất của  để giúp đỡ Thẩm Triều Triều, mấy năm nay  cũng  tiết kiệm   ít tiền từ những đơn hàng sửa chữa đứt quãng ở chợ đen,   thể cho Thẩm Triều Triều hết.
Đến lúc đó  cũng sẽ thẳng thắn với gia đình, tất cả trách nhiệm đều ở   .
Là    kết hôn,  cần  liên lụy đến Thẩm Triều Triều!
“Ba, ba  thanh danh  của con đến  ? Nếu như  sợ con đập phá xưởng thì cứ tùy ý , đến lúc đó  lấy tội danh  tổn hại tài sản nhà nước  bắt con  tù vài năm là tất cả   đều vui vẻ.”
Bị sự hỗn xược của Cố Kỳ Việt  cho tức giận, Cố Hằng nhíu mày, ánh mắt sắc bén, khí thế  giận tự uy của quản đốc lập tức xuất hiện, lạnh lùng cảnh cáo: “Ba cho rằng con  trưởng thành,  ngờ vẫn  phục dạy dỗ đến , nếu     thì  lính !”
Hai chữ “ lính”  giống như  mở  một công tắc cấm kỵ.
Cố Kỳ Việt sửng sốt vài giây, đợi đến khi kịp phản ứng,   lạnh lùng  Cố Hằng, đôi mắt đen thường ngày vẫn luôn lóe sáng lúc  phủ đầy sương mù m.ô.n.g lung vằn tơ máu, nắm đ.ấ.m buông xuống hai bên  siết chặt vô cùng, khớp ngón tay trở nên trắng nhách.
Anh dùng sức cắn chặt hàm răng, giây tiếp theo, nắm đ.ấ.m hung hăng nện  vách tường, kèm theo đó là tiếng hét sợ hãi của Thẩm Triều Triều, nắm đ.ấ.m  nện xuống của Cố Kỳ Việt lập tức chảy m.á.u  ngừng.
Khi m.á.u tươi theo vết thương nhỏ từng giọt xuống đất, Cố Kỳ Việt  chằm chằm Cố Hằng,  hung tợn mở miệng: “Bảo con  lính? Con thà...”
“Tiểu Việt!!!”
Không đợi Cố Kỳ Việt  hết lời, Vương Thải Hà   tới theo tiếng thét của Thẩm Triều Triều, lúc  cau mày quát lớn một tiếng khiến Cố Kỳ Việt phẫn nộ   chỗ phát tiết, cuối cùng   tiếng nào mà nhanh chóng lên lầu, trở về phòng .