Mà khi Cố Hằng ăn trong  hổ yên lặng, những  khác cũng khen ngợi  hề keo kiệt.
Vương Thải Hà vẫn luôn nấu cơm cùng Thẩm Triều Triều  sớm nếm qua ở phòng bếp, đương nhiên  những món ăn   ngon, bà  cảm thán với Diệp Phương  mặt Cố Kỳ Việt: “Trước   cũng từng nếm qua  ít món ngon nhưng   ngờ tất cả đều chẳng ngon bằng thức ăn mà Triều Triều nấu!”
“ , Triêu Triều nấu cơm quả thật  ngon, hôm nay con cũng ăn thêm một bát nữa.”
Cố Kỳ Việt  hai  khen ngợi  dứt miệng,  yên lặng ăn một miếng cơm, trong lòng rên rỉ đau đớn,  gì lố lăng như hai  họ  chứ, chỉ là ăn ngon hơn một chút thôi!
Sau đó, hôm nay Cố Kỳ Việt ăn thêm ba bát cơm...
DTV
Thẩm Triều Triều  đối diện Cố Kỳ Việt  thấy tất cả   đều thích món ăn cô , khuôn mặt giấu  khăn quàng cổ lập tức nở nụ , như trở  quá khứ,  và ba cũng  thích đồ ăn cô .
Kể từ khi còn nhỏ suýt  bắt cóc khiến cô sợ  ngoài,   Thẩm Triều Triều chỉ ở nhà mà   gì cả.
Ngoài việc theo  và ba học tập, cô còn tự học hoặc thử sáng tạo thông qua sách vở, trong đó bao gồm nhưng  giới hạn ở nữ công, nấu nướng, thiết kế quần áo,  lách, hội họa...
Có đủ thời gian học tập, trong nhà cũng  điều kiện cung cấp tài nguyên, bản  cô   chuyên chú và nghiêm túc.
Hiệu suất học tập đương nhiên  nhanh  .
Chẳng qua bởi vì  thể  ngoài tiếp xúc với  khác nên Thẩm Triều Triều cho rằng ưu điểm của cô   chỗ phát huy.
Kết quả,  ngờ bây giờ   đất dụng võ,  Cố Kỳ Việt  hề chán ghét tài nấu nướng của cô,  cô  thể khiến Cố Kỳ Việt  đổi suy nghĩ thông qua những món ăn  ?
Trong lúc Thẩm Triều Triều cổ vũ bản , Cố Kỳ Việt  ngước mắt lên  cô một cái: “Thẩm Triều Triều, cô đeo khăn quàng cổ thì ăn cơm kiểu gì? Còn  chịu tháo xuống .”
Ngày hôm qua lúc nhà họ Cố tổ chức hôn lễ, Cố Kỳ Việt  chú rể còn đang  giam giữ ở đồn công an, cho nên hôm nay  trong nhà họ Cố vẫn   thấy mặt của Thẩm Triều Triều chỉ còn  một  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-70.html.]
Muốn   tò mò là giả.
 Cố Kỳ Việt   thể tùy tiện  “Muốn xem mặt” .
“... ăn... ở phòng bếp  đó ... Mọi  ăn !”
Đón nhận ánh mắt của Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều lặng lẽ siết chặt góc áo,  cúi đầu,  dám đối diện, ban đầu cô cũng  cố lấy dũng khí cùng  ăn cơm  bàn ăn nhà họ Cố, nhưng...
Vương Thải Hà  bên cạnh Thẩm Triều Triều thấy ,  chút khách khí  đỡ  cô: “Bà bảo Triều Triều ăn ở phòng bếp , nấu cơm vất vả lắm mà còn  tranh  ăn với  , bà đau lòng!”
Nhớ  khuôn mặt nhỏ nhắn xinh  của Thẩm Triều Triều, ngay cả ăn uống cũng là cảnh  ý vui.
Lần  Vương Thải Hà  mở rộng tầm mắt, tâm nguyện  ngắm  cháu dâu xinh  rốt cuộc cũng  thỏa mãn, hiện tại ngẫm  là trong lòng sẽ cảm thấy vui vô cùng, nghĩ rằng  lẽ buổi tối còn  thể ngắm thêm  nữa.
Chẳng qua cứ nấu cơm hoài thì cũng mệt mỏi, buổi tối cứ tùy tiện nấu bừa chút cháo đối phó là .
Mà Cố Kỳ Việt  xong lời  cũng   gì, chỉ bĩu môi phản bác: “Cần gì  tranh...”
Lời còn  dứt, tầm mắt của Cố Kỳ Việt đột nhiên quét tới  ba Cố Hằng đang yên lặng gắp thức ăn đang dùng đũa như sấm chớp, cuối cùng  cũng   nên lời.
Được thôi!
Anh câm miệng.
Cố Hằng  con trai  thấy  vui sướng ăn nhiều bèn khựng động tác  một chút, ngay  đó   bộ như   gì cả  tiếp tục, ông còn  ăn no !
Không thể để thừa thức ăn .