Cố Kỳ Việt liếc xéo một cái,  khuôn mặt xa lạ  mang theo một ít quen thuộc của đối phương, lúc    tới quận Lâm An phố Tây nên  lẽ là  ở nơi .
Nhiều nhất chỉ tính là hàng xóm, khiến   kiên nhẫn mở miệng: “Vào đồn công an là phúc , cho  cái phúc  thì    ?”
Chỉ một câu    cho đối phương nghẹn họng, hôm nay   cách nào để tiếp tục trò chuyện nữa, nhưng nghĩ đến một thoáng kinh hồng trong hôn lễ.
Là một  đàn ông  lập gia đình cùng tuổi với Cố Kỳ Việt,     khỏi chua xót: “Nếu  thể cưới  một cô vợ xinh , đừng  là  đồn công an, bảo   tù cũng ! Đáng tiếc là     bằng , nhàn nhã nhắm hai mắt  cũng  thể tùy tiện tìm thấy.”
Thấy  lạ đến gần, Thẩm Triều Triều bèn mượn  hình cao lớn của Cố Kỳ Việt để che chắn bản , chỉ là  ngờ đối phương  đột nhiên nhắc tới cô.
Mà Cố Kỳ Việt  cảm thấy khó hiểu, nghĩ đối phương   đang hả hê khi  gặp họa ?
Còn  nhạo !
Thẩm Triều Triều cầm khăn quàng cổ che mặt mỗi ngày thì  thể xinh  đến ?
Biết  còn che mặt xuất hiện trong hôn lễ hôm qua... Nghĩ tới đây, Cố Kỳ Việt đột nhiên thấy  may mắn,  tình nguyện ở  đồn công an chứ      vây xem.
Ba   vất vả .
DTV
Cũng   bà nội cả đời hiếu thắng  thể tức điên lên .
Trong lòng suy nghĩ những điều , Cố Kỳ Việt  mau chóng về nhà xem, bởi  nên   lãng phí thời gian với những   quan trọng,  giơ tay xắn tay áo để lộ cánh tay cường tráng, ngay  đó cụp mắt  đối phương một cái, cái  từ  cao mang cảm giác áp lực mười phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-65.html.]
Khiến đối phương còn  tiếp tục ghen tỵ vài câu  còn dám  tiếp nữa.
Sau đó  đó  ha ha    việc  nhanh chóng xoay  rời , bầu  khí   tạp âm ảnh hưởng cũng trở nên trong lành hơn nhiều, Cố Kỳ Việt tiếp tục dẫn theo Thẩm Triều Triều về nhà, trong lúc đó còn   tò mò liếc  cô một cái.
Anh    thể tưởng tượng  hình ảnh Thẩm Triều Triều vô cùng sợ hãi  khác xuất hiện ở hôn lễ.
Cố Kỳ Việt sửng sốt trong chốc lát,  vẫn  nhịn  mà hỏi Thẩm Triều Triều: “Hôm qua   tham dự hôn lễ, chẳng lẽ cô  tức giận ?”
Thẩm Triều Triều   như thế, một  nghĩ đến việc  ngủ một  sẽ an tâm và ngon lành hơn như cô  chút chột  mím môi, giấu  ý nghĩ chân chính của , ngoài miệng : “Không tức giận... Anh cũng  ...  giam mà...”
Ngoài những lúc khủng hoảng , khi Thẩm Triều Triều chột  hoặc  dối đều sẽ  lắp bắp.
Cố Kỳ Việt  rõ ràng chuyện  lắm nên cũng  ,  Thẩm Triều Triều còn giải vây cho ,  chỉ cảm thấy cô vẫn còn  ... Đáng tiếc,  giam là do chính  nguyện ý, dù vẫn  thể thành công ngăn cản  kết hôn.
Vì , trong mắt Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều ngoại trừ đáng thương  thì còn  thêm một ấn tượng ngây thơ.
Đang lúc Cố Kỳ Việt   chuyện với Thẩm Triều Triều thì một giọng  đáng ghét vang lên cách đó  xa: “Ô,  xem đây là ai ? Sao   khỏi đồn công an ? Thật đáng tiếc,  còn tưởng là sẽ ở trong đó mười ngày nửa tháng luôn chứ!”
Cố Kỳ Việt nhíu mày, nét mặt   ngước mắt  lên, chỉ thấy Lưu Tư Viễn ngày hôm qua vẫn còn sợ tới mức sắp ngất xỉu mà hôm nay  nhảy nhót tưng bừng.
Dáng vẻ  xí khiến       tát một cái.
Mấy  nhà họ Lưu  thật sự là bọ chét, khiến   chán ghét vô cùng!