Cho nên, Thẩm Triều Triều cố lấy dũng khí, giọng  run rẩy hỏi: “Anh    trong lòng  ?”
Cố Kỳ Việt  Thẩm Triều Triều hỏi như  thì sửng sốt,  đó  phản ứng , tuy   thuận thế gật đầu nhưng   khinh thường  dối: “Không .”
Câu trả lời như   giúp Thẩm Triều Triều  an tâm trong lòng, mặc dù  đó  hỏi qua nhưng cô vẫn  bản   xác nhận  một  nữa, hôm nay  nhận  đáp án, cô lập tức kiên định mở miệng: “Không  tình cảm thì  thể... Chậm rãi bồi dưỡng,  sẽ  ly hôn!”
“...”
Sau khi nhận  câu trả lời  trong dự liệu, Cố Kỳ Việt bực bội giơ tay túm tóc.
Xem ,  ly hôn thì  tìm cách khác.
“Thẩm Triều Triều, cuối cùng   cũng sẽ tìm  cách khiến cô chịu ly hôn, chúng  cứ chờ xem!”
Biết  thể thuyết phục Thẩm Triều Triều,  khi Cố Kỳ Việt  một câu hung ác  lập tức nhấc chân chạy về nhà, ngủ ở đồn công an cực kỳ  thoải mái,   về nhà ngủ bù!
Chẳng qua mới   một đoạn, Cố Kỳ Việt  cảm thấy  đúng.
Chờ  dừng bước,  đầu  về phía  thì trông thấy Thẩm Triều Triều lề mề giống như ốc sên bò,  nhất thời bất đắc dĩ giơ tay nâng trán, cảm thấy từ  khi gặp Thẩm Triều Triều, tính tình  thật sự  trở nên siêu !
Giống như lúc ,   trực tiếp nhấc chân rời  mà là hô về phía Thẩm Triều Triều: “Đi chậm như  là  đến tối mới về đến nhà ? Mau đuổi theo , nhỡ vứt cô  thì    cả nhà trách mắng.”
Tuy giọng điệu của Cố Kỳ Việt  , nhưng trong mắt Thẩm Triều Triều,  là một   !
Rõ ràng Cố Kỳ Việt  tức giận nhưng vẫn nguyện ý dừng  chờ cô.
Từ khi gặp qua cảnh tượng tương lai trong cuộc đời, tiếp xúc với nhiều sự ác ý, vì  cho dù ý  hôm nay chỉ nhỏ xíu thôi cũng  thể khiến Thẩm Triều Triều vô cùng cảm động!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-64.html.]
Như chị Đại Lâm, chủ nhiệm Diệp và bà nội Vương,  đời vẫn   !
Bây giờ còn  thêm một Cố Kỳ Việt.
DTV
Cô chạy chậm một hồi  nhanh chóng đến bên cạnh Cố Kỳ Việt,  cách  gần lắm nhưng cũng chỉ cách hai ba bước...
Vốn dĩ ban đầu cô còn   dám   con đường  đông đảo  qua , nhưng Cố Kỳ Việt  giống như một bức tường rắn chắc chắn ở  mặt, mang đến cảm giác an  cho  khác.
Thẩm Triều Triều dần dần buông lỏng bàn tay đang níu chặt góc áo, hô hấp trở nên vững vàng, ánh mắt mang theo tò mò  lớp khăn quàng cổ  ngó xung quanh,  lâu  cô  tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Mấy    ngoài quá mức khủng hoảng nên cô cũng  dám dừng  quá lâu,  cẩn thận quan sát cảnh sắc bốn phía trông như thế nào.
“Tập trung một chút!”
Tuy Cố Kỳ Việt tức giận Thẩm Triều Triều nước đổ đầu vịt, nhưng  vẫn chia sức chú ý  đặt ở   cô, khi  thấy bước chân của Thẩm Triều Triều chậm ,  sẽ lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Triều Triều nhỏ giọng trả lời,  đó tiếp tục chạy chậm theo .
Tiếp xúc với Thẩm Triều Triều nhiều hơn, Cố Kỳ Việt cũng phát hiện cô khác với những  khác, như lúc , cô   giống dê con mới sinh đang tập  quen, thử   và chạy trốn.
Đây cũng là nguyên nhân cho dù Cố Kỳ Việt  tức giận như thế nào cũng sẽ  tức giận Thẩm Triều Triều.
Hầy!
Phiền phức khó giải quyết!
Đang lúc Cố Kỳ Việt nghĩ    đánh  nhiều quá  nên mới gặp  báo ứng như    thì đột nhiên  thấy   chào hỏi : “Cố Kỳ Việt,   về  , chậc chậc, thằng nhóc  thật sự là  phúc!”