Cô  yên tĩnh  thích thú hưởng thụ thời gian một , khiến cảm giác sợ hãi lạ lẫm nhanh chóng biến mất.
Người của nhà họ Cố đều  .
Cho dù nhận  sự khác thường của cô cũng  hỏi quá nhiều, ngược  còn dịu dàng bao dung nên dù Thẩm Triều Triều tuy  dễ sinh  tâm trạng khủng hoảng, nhưng    bất kỳ bài xích nào một cách kỳ lạ, cũng chuẩn  tâm lý cho hôn lễ sắp tới.
Cô  xuất hiện  mặt  !
Không thể sợ hãi,  thể luống cuống.
Mà Diệp Phương  Thẩm Triều Triều nhát gan nên  đưa  chủ ý cho cô, cô chỉ cần giữ một khuôn mặt lạnh lùng  hôn lễ ngày đó, yên lặng ít  là ...
Như   thể cố gắng hết sức tránh cho Thẩm Triều Triều  bại lộ, về phần mặt lạnh kết hôn thì  thể sẽ      ?
Không , đến lúc đó ném nồi lên  Cố Kỳ Việt là .
Cô dâu nhà ai   tươi như hoa khi chú rể vắng mặt ở hôn lễ đây?
Diệp Phương coi con trai  như cọng cỏ,  hề cảm thấy nghĩ như   gì  , nếu Cố Kỳ Việt  thể  lời hiểu chuyện thì chuyện cũng sẽ  đến bước , đều là do thằng nhóc thối  tự  chuốc lấy.
DTV
Hơn nữa Thẩm Triều Triều trẻ tuổi xinh , phẩm hạnh cũng , cho dù  một ít khuyết điểm nhỏ thì cũng   cả.
Trên đời     nào mười phân vẹn mười.
Giống như Cố Kỳ Việt  ngoại hình  tệ, điều kiện gia đình cũng  nhưng mỗi ngày đều  đồn công an  khiến   nhức đầu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-53.html.]
Sau khi Diệp Phương  chuyện  cho  chồng nhà  , bình thường bà Vương Thải Hà vốn thiên vị Cố Kỳ Việt nhưng      gì cả, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Không ai  thể ngăn cản cháu dâu xinh  của bà   nhà!
Chẳng qua,  bao lâu , Vương Thải Hà lén lút hỏi một câu: “Đã mấy ngày  thấy Triều Triều , lúc nào con bé  thể  khỏi phòng , hơn nữa cũng đừng đeo cái khăn quàng cổ vướng víu đó nữa!”
Nghe  như thế, Diệp Phương bất đắc dĩ  một tiếng, nhanh chóng trấn an: “Ngày mai sẽ cử hành hôn lễ, đến lúc đó sẽ cho  xem đủ!”
“Được,   sẽ chờ, áo cưới đỏ cho cô dâu mặc  chuẩn  xong ? Còn  son môi mua ở cửa hàng bách hóa nữa, thoa cho Triều Triều , để sắc mặt trông  !  , vòng ngọc phỉ thúy và...”
Vương Thải Hà liên miên lải nhải trong sự chờ mong, thời gian nhanh chóng trôi qua, đến sáng sớm ngày cử hành hôn lễ, sắc trời bên ngoài còn  hửng mà bà   rời giường từ sớm,  đó thúc giục Diệp Phương nhanh chóng  thăm cô dâu.
Diệp Phương chỉ  thể dẫn  chồng  qua,  đường, Vương Thải Hà vẫn  từ bỏ ý định hỏi: “Mẹ thật sự  thể lấy mấy món trang sức   ,  lắm đấy, nên để Triều Triều đeo lên hết!”
“Không , hiện tại kiểm tra nghiêm ngặt lắm, mấy thứ  đều  giấu kỹ, đừng để những  khác .”
Lại  từ chối, Vương Thải Hà  khỏi hờn dỗi, bà  hừ một tiếng, lập tức tự dỗ dành chính : “Không thể đeo thì  thể đeo, trang sức của  đều sẽ tặng cho Triều Triều,    cơ hội thì  đeo là .”
“...”
Diệp Phương  một  nữa nhận   chồng  đối xử  với   đến mức nào.
Quả thực  đến trình độ cưng chiều.
Nói mới nhớ, bởi vì dáng vẻ của bà tương đối khí khái nên lúc  gả đến nhà họ Cố cũng  nhận  sắc mặt  của  chồng, mãi đến  khi sinh Cố Kỳ Việt, quan hệ giữa hai bên mới dần dần  lên.
Chẳng qua,  chồng coi trọng ngoại hình như ,   thể gả cho ba chồng... Khụ, Diệp Phương  nghĩ tới khuôn mặt nghiêm túc khiến   đều  chút khó chịu của ba chồng Cố Cảnh Lâm…