Có điều suy nghĩ   nhanh  trở nên vô nghĩa,  lười  nghĩ đến nữa. Anh mặc kệ  hỏi, nhưng bây giờ  Thẩm Triều Triều cứu rỗi,  hai   cùng  cố gắng trở nên  hơn, Cố Kỳ Việt nghiêm túc suy nghĩ, chuẩn  đáp  những  luôn dành thiện ý cho  .
Mà  khi Vương Thải Hà  thấy lời Cố Kỳ Việt , biểu cảm  mặt bà  rõ ràng là sững sờ,  đó nụ   gượng ngùng: “Con  gì , bà ở thành phố Giang Lâm  ,  về ,  là con  đuổi bà nội ?”
“Bà nội, bà  con   ý , bất kể lúc nào, trong nhà cũng  phòng của bà, bây giờ con chỉ   cho bà , con  trưởng thành !”
Cố Kỳ Việt cũng  truy hỏi đến cùng,  khi bày tỏ thái độ của ,  đóng cửa   bếp phụ giúp, Vương Thải Hà  bên giường   thể tiếp tục công việc đang , đầu tiên bà  yên một lúc lâu,  đó mới từ từ nhoẻn miệng .
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt Tiểu Việt  trưởng thành ! Thật .
Vương Thải Hà đưa tay lau khóe mắt  ươn ướt, trong lòng cảm khái muôn phần nhưng cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài mãn nguyện, trong lòng bà    tính toán.
Mục đích bà  đến đây  đạt , cũng đến lúc  rời  , lão già Cố Cảnh Lâm  ngày nào cũng hút t.h.u.ố.c lá  rời tay,   bà  quản, nếu cứ tiếp tục hút nữa thì sớm muộn gì cũng c.h.ế.t  bà .
Còn việc hàn gắn mối quan hệ giữa hai ông cháu? Vương Thải Hà vốn dĩ  hề nghĩ đến.
DTV
Ngay từ đầu chính là Cố Cảnh Lâm  sai, bây giờ  Cố Kỳ Việt xa lánh là đáng đời. Đến lúc đó, chỉ cần    dịp lễ tết gọi điện thoại cho bà nội là ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-358.html.]
Sau khi quyết định xong, Vương Thải Hà cũng   là  giấu diếm. Vì   bữa tối, cả nhà quây quần bên bàn ăn thịt thỏ thơm phức, bà  tuyên bố ngày   sẽ rời khỏi thành phố Giang Lâm đến quân khu Tây Bắc.
Lời     cho tất cả    mặt ngoại trừ Cố Kỳ Việt đều kinh ngạc, vội vàng hỏi thăm  xảy  chuyện gì?
So với những bà  chồng chua ngoa cay nghiệt thích gây chuyện, Vương Thải Hà thật sự  hơn  nhiều, hơn nữa  sống chung nhiều năm như , Diệp Phương   nỡ.
Càng  cần   đến Thẩm Triều Triều luôn  bà  yêu thương, cô  nỡ đến mức đỏ hoe mắt.
Cô thích bà nội Vương,   bà  rời .
Mà  thấy vẻ mặt sắp  của Thẩm Triều Triều, Vương Thải Hà vội vàng : “Ôi chao, cháu ngoan của bà, Triều Triều đừng ,    thời gian bà sẽ đến đây ở một thời gian ngắn, đến lúc đó con  trổ tài nấu nướng, để bà béo lên mấy ký  về, cũng để cho đầu bếp ở quân khu Tây Bắc thấy cơm ở nhà ăn khó ăn đến mức nào!”
Nói đến điều Vương Thải Hà  nỡ nhất chính là Thẩm Triều Triều và tài nấu nướng của cô.  rời  là điều chắc chắn.
Sau đó Vương Thải Hà cũng  cho    lý do  đột nhiên rời , khi   là   về tìm Cố Cảnh Lâm,   cũng   ý định khuyên can nữa.
Mà Thẩm Triều Triều thì bắt đầu bận rộn, nhờ Cố Kỳ Việt mua đủ loại nguyên liệu ở chợ đen, cô   ít thịt lợn khô và các loại đồ ăn vặt khác,  thể để  một thời gian, tiện cho bà nội Vương mang .
Cô cũng  cả thịt bò khô nhưng vì cần một  thời gian để phơi khô, vì thế nên  thể mang  ngay , chỉ  thể đợi  xong  gửi qua bưu điện.