Thấy , Thẩm Triều Triều cũng vui mừng  Chu Lan nhưng vẫn  quên dặn dò một phen: “Tuy Lâm Kiều trông là  đàng hoàng nhưng  cũng  chú ý nhiều hơn, tuyệt đối đừng để  lừa, bất kể gặp chuyện gì cũng  thể tìm tớ, tớ sẽ luôn ủng hộ  vô điều kiện... Sau   ngoài nên ít  những chuyện linh tinh, tránh vô tình   mặt Lâm Kiều.”
Nói xong, Thẩm Triều Triều chuyển giọng, cuối cùng bí mật nhắc nhở.
Nghe , Chu Lan lập tức  nhịn  mà  ha ha,  Triều Triều là vì   cho , trong lòng cô  cảm động, vội vàng trả lời: “Ấy , tớ nào  ngốc như , chị em , yên tâm ! Cái miệng nhỏ  của tớ ngày thường  kín miệng, chỉ  mặt  mới  năng tùy tiện thôi.”
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Chu Lan, Thẩm Triều Triều đột nhiên  hoảng hốt. Trong ký ức ác mộng về cuộc sống tương lai, cô   sự phát triển   của Chu Lan, nhưng  từng thấy những chuyện xảy   khi Chu Lan xuống nông thôn.
Công việc đồng áng nặng nhọc và ăn  đủ no mặc  đủ ấm cộng thêm đủ loại chuyện phiền phức của  dân trong thôn,  mặt Chu Lan  ít khi xuất hiện nụ .
Tính cách cô  cũng dần dần trở nên trầm , tuy đôi mắt vẫn trong sáng như cũ nhưng trong đó   thêm vài phần nặng nề do  cuộc sống vất vả dày vò. Sao  thể thấy  sự hoạt bát vui vẻ như bây giờ?
Nghĩ đến những điều , Thẩm Triều Triều đưa tay nắm lấy tay Chu Lan, nghiêm túc : “Tiểu Lan, hai ngày nữa tớ sẽ dẫn  đến xưởng cơ khí bàn giao công việc, chắc chắn   thể xuống nông thôn!”
DTV
“Triều Triều, tớ  ngốc,  việc  ai   xuống nông thôn chứ! Huống chi bây giờ tớ  mới  đối tượng, tớ mới  nỡ rời khỏi thành phố Giang Lâm , yên tâm yên tâm!”
“Có điều công việc của ai cũng   tự nhiên mà , tớ chắc chắn  bỏ tiền  mua, nếu  từ chối, tớ sẽ đến  cửa nhà họ Cố  ăn vạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-357.html.]
“Được , tớ sẽ  từ chối nhưng sẽ đưa  mức giá ưu đãi!”
“Hi hi, Triều Triều,  thật sự quá !”
Hai chị em  ríu rít  chuyện thêm một lúc,  đó  Cố Kỳ Việt ép Lâm Kiều đến cắt ngang, nhận  thời gian  còn sớm, để tránh hành trình  đó gặp vấn đề, chỉ  thể    gặp  trò chuyện tiếp.
Trước khi , Thẩm Triều Triều chỉ  con thỏ trong tay Cố Kỳ Việt,  hiệu bọn họ chắc chắn   vườn bách thú! Chỉ cần bỏ tiền vé  cửa là  thể nhận  một con thỏ, thật sự quá hời!
...
Đợi đến khi Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt chơi bên ngoài cả buổi, về đến nhà thì trời  chạng vạng tối, ánh hoàng hôn buông xuống bao phủ khắp mặt đất, hai  nắm tay  chậm rãi bước  trong ánh chiều tà đỏ rực, tâm trạng vốn  buồn bực     giải tỏa.
Lúc Thẩm Triều Triều  nhịn  nữa cầm thịt thỏ  sơ chế  bếp,   Cố Kỳ Việt   theo như  mà  khi  với Thẩm Triều Triều một tiếng,   gõ cửa phòng bà nội.
Đợi đến khi Vương Thải Hà  “Vào ”, Cố Kỳ Việt mở cửa,  đó  thẳng vấn đề: “Bà nội, con  còn là  bé yếu đuối cực đoan   nữa, bây giờ còn  Triều Triều ở bên cạnh, bà  cần  lo lắng cho con nữa! Bà  về quân khu thì cứ về, con   là  nhỏ mọn như .”
Trước  Cố Kỳ Việt từng khép kín nội tâm,  để ý đến thiện ý mà  nhà dành cho , thậm chí  đôi khi còn  ác ý che mờ, cảm thấy bà nội  về phía  cũng ,  thể khiến ông nội Cố Cảnh Lâm trở thành  cô độc.