Được ! Anh cũng  câu   đủ khiến   kinh ngạc. Nếu như   những chuyện xảy  hôm nay  kích thích , e rằng cả đời   cũng sẽ   .
  còn cách nào khác, kế hoạch  theo kịp sự  đổi,  một bàn tay vô hình đang đẩy   về phía ,  cũng   lý do gì để từ chối,  thì  thôi! Cống hiến sức  cho đất nước phát triển.
Cố Kỳ Việt vẫn giữ nguyên tư thế ,   với Thẩm Triều Triều, chủ động : “Lời của tên cầm đầu gián điệp  khó , cho nên   dùng sự thật để vả  mặt  , nếu lạc hậu thì  chịu đánh,  thì hãy vượt qua bọn họ!”
Nghe  vẻ là lời  khoác lác nhưng từ miệng Cố Kỳ Việt  , Thẩm Triều Triều  tin !
Bởi vì Cố Kỳ Việt  đủ năng lực để chứng minh những gì   là đúng. Cô đưa tay véo mũi Cố Kỳ Việt, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ yêu thích. Cô cúi đầu xuống,  thẳng  : “Vậy thì cố gắng lên!”
Cố Kỳ Việt vui vẻ nhướng mày,   hề buồn bã vì câu  ngắn gọn đó,  những lời  cần  nhiều,  chỉ cần   đôi mắt xinh  của Thẩm Triều Triều là đủ ,  cô tin tưởng .
Cố Kỳ Việt đưa tay ôm lấy Thẩm Triều Triều, kéo cô xuống, hôn lên khóe môi cô như chuồn chuồn lướt nước.
Sau đó   dùng sức kéo Thẩm Triều Triều ngã  lòng ,   đỡ nên đương nhiên cô sẽ  đau,  điều  đó cô  thấy giọng  trong trẻo của Cố Kỳ Việt vang lên bên tai.
“Thực ,    là  cao thượng gì, nếu  thì   sống uổng phí đến bây giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-336.html.]
Câu đầu tiên là tự giễu nhưng vẻ mặt của Cố Kỳ Việt  hề  đổi, ngược  Thẩm Triều Triều ôm chặt lấy cánh tay , Cố Kỳ Việt  vỗ nhẹ  mu bàn tay cô.
Biết là cô đang đau lòng cho . Vậy nên Cố Kỳ Việt cũng    thêm những lời sến súa nữa mà chuyển chủ đề: “Triều Triều, em hẳn là   bà nội  qua nguyên nhân vì   chán ghét  việc  nhỉ!”
“Ừm.”
DTV
“Mặc dù trải nghiệm ở quân khu đúng là chỉ cần nhớ  thôi  thấy khó chịu, nhưng nguyên nhân lớn nhất khiến     việc   là vì  mà là  cảm thấy nơi   vấn đề.”
Vừa , Cố Kỳ Việt  dùng một ngón tay khác chỉ  n.g.ự.c , nụ  trở nên cay đắng: “Anh giống như rơi  một cái hố sâu, vẫn luôn đấu tranh với quá khứ, rõ ràng  tất cả  kết thúc , bây giờ  cũng  năng lực để  “Không”, nhưng    thực sự giải thoát, giống như một kẻ hèn nhát  dám đối mặt.”
Buông bỏ thực sự   là sống qua ngày một cách lười biếng như . Có một    dùng cả đời để chữa lành bóng ma tuổi thơ.
Cố Kỳ Việt cứ nghĩ  cũng như , nhưng  khi gặp Thẩm Triều Triều,  cảm thấy  giống như một cỗ máy  tắt  khởi động , tuy  chút han gỉ nhưng  ảnh hưởng đến hoạt động. Cuộc sống của  dần dần trở nên thú vị.
Rõ ràng  lâu nhưng  lười biếng của    sớm  bỏ  phía . Khoảng thời gian  bận rộn  nhiều việc, nhưng    hề cảm thấy phiền phức mà ngược   vui vẻ, cũng chính bởi vì  khúc dạo đầu thức tỉnh  nên  mới  quyết định chuẩn   . Bây giờ   ngừng đấu tranh với bản , bò  khỏi cái hố sâu .
“Không  , Cố Kỳ Việt,   dũng cảm!”
Nghe thấy Cố Kỳ Việt tự giễu  là kẻ hèn nhát, Thẩm Triều Triều lập tức lắc đầu.