Lúc sắp ,    xe, chống một chân xuống đất, ánh mắt phức tạp, cuối cùng thở dài mỉm  với Thẩm Triều Triều: “Triều Triều, gần đây   thể sẽ  về nhà, đừng lo lắng,  sẽ trở về.”
“...”
Thẩm Triều Triều   kẻ ngốc.
Dù cô   chuyện gì  xảy  nhưng cũng  Cố Kỳ Việt sắp   một việc nguy hiểm.
Cô hoảng hốt chạy đến, đưa tay nắm lấy cánh tay Cố Kỳ Việt, tay cô run rẩy, hàng mi dài cũng run lên, đôi mắt đen thoáng vẻ buồn bã: “Không ...  ?”
“Anh  hứa với bà cụ là sẽ đưa cháu trai bà  về, gần đây em đừng  ngoài, đợi  về.”
Biết Cố Kỳ Việt  quyết, Thẩm Triều Triều ngẩng đầu  , giây tiếp theo, cô đưa tay ôm eo , giọng nghẹn ngào, : “Chắc chắn  trở về an  đấy.”
...
DTV
Chia tay Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt lập tức đến tòa nhà chính phủ tìm thị trưởng Lý Nam.
Người khác  gặp thị trưởng thì  khó nhưng Cố Kỳ Việt thì khác,  khi tiếp xúc riêng, cũng coi như quen ,  cần   thủ tục rườm rà, vì thế nên dễ dàng gặp  thị trưởng.
Vừa gặp mặt, Cố Kỳ Việt cũng  vòng vo mà  thẳng  vấn đề: “Thị trưởng, cháu nghi ngờ  gián điệp xuất hiện ở Giang Lâm, chúng  bắt đầu hành động, dùng thủ đoạn đặc biệt để tráo đổi  phận với  thường.”
Hiện giờ đất nước mới thành lập  lâu, tuy  đánh đuổi  quân xâm lược nhưng bọn chúng vẫn  cam lòng, để  gián điệp, âm thầm thu thập tình hình trong nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-325.html.]
Khi cần thiết, chúng sẽ  theo lệnh, gây  hàng loạt vụ án lớn trong nước nhằm mục đích  suy yếu đất nước trong hỗn loạn.
Lời  của Cố Kỳ Việt khiến Lý Nam lập tức  thẳng dậy, ánh mắt ông  trở nên sắc bén: “Chuyện   thể  đùa.”
“Cháu tuyệt đối   đùa, chuyện là như , cháu quen  một ... Hôm nay đến nhà thăm hỏi, bà nội của Lưu Đại Đầu cũng  nhận  sự khác thường.”
Nghe  kể  đầu đuôi câu chuyện, Lý Nam cau mày, ngón trỏ tay trái  ngừng gõ mặt bàn, đang suy nghĩ. Một lát , ông  cũng đồng ý với sự nhạy bén của Cố Kỳ Việt nhưng...
“Cháu cũng  tham gia ?”
“Vâng, chuyện cháu  đồng ý sẽ  nuốt lời, bất kể sống  chết, đều  đưa Lưu Đại Đầu về.”
Cố Kỳ Việt gật đầu, ngoài việc  thể nuốt lời, việc quốc gia lớn hơn cá nhân,   cống hiến sức lực của bản ...
Cho dù    chút thiện cảm nào với quân khu nhưng giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến  vẫn  thể quên hai chữ “yêu nước”.
Để chứng minh bản  sẽ  gây thêm phiền phức, ánh mắt Cố Kỳ Việt sáng ngời,  chằm chằm thị trưởng : “Cháu từng ở quân khu Tây Bắc đảm nhiệm chức vụ đội trưởng thứ hai của đại đội Thứ Đao, danh hiệu Độc Lang,   thành  ít nhiệm vụ,  cần lo lắng cháu sẽ cản trở.”
Nhiệm vụ liên quan đến quân khu thuộc về cơ mật, Cố Kỳ Việt  thể  nhưng chỉ mấy câu  đó  vô cùng  trọng lượng, trong mắt Lý Nam  nhịn  hiện lên vẻ khiếp sợ,  dám tin  Cố Kỳ Việt.
Nếu như ông  nhớ  lầm, Cố Kỳ Việt năm nay  tròn hai mươi! Có điều sự chấn động chỉ trong vài giây,  nhanh Lý Nam  đồng ý.
Mà Cố Kỳ Việt thì đưa  phương án chia  hành động, thế lực địch  rõ,   đáp ứng Thẩm Triều Triều  an  trở về, đương nhiên sẽ  nuốt lời, bởi  đưa  đề nghị mượn  với thị trưởng.
“Kỳ Việt ! Trời sắp tối , chúng  đến núi Ly Uyên  gì?”