So với nước hoa mà Lucy tặng, mùi hương   nồng mà  . Trong khi Thẩm Triều Triều đang thích thú ngửi mùi hương, thấy nước hoa  mua  yêu thích hơn, Cố Kỳ Việt cảm thấy  sảng khoái, cuối cùng  cũng hơn   khác, đồng thời   quên giải thích.
“Phiếu Hoa Kiều  đắt, hơn nữa   là kiếm   mất gì,  chỉ cần giúp  Cường một việc nhỏ, giúp   bắt ma.”
“???”
Thẩm Triều Triều trợn tròn mắt  Cố Kỳ Việt, đôi mắt hạnh mở to hơn. Cố Kỳ Việt  đến cong cả mắt, trong mùi hương thoang thoảng,   nhịn  đưa tay xoa đầu cô, mái tóc đen mượt mà sờ   thích, giống như lụa.
 lúc  Thẩm Triều Triều   tâm trạng để đùa, cô lập tức nắm lấy cánh tay Cố Kỳ Việt.
Sau đó cô mới kịp phản ứng, tỏ vẻ lo lắng: “Anh  gì , dù ở nhà cũng  thể  như thế, nhỡ   lỡ miệng   ngoài sẽ    tố cáo đấy!”
Hồi Thẩm Triều Triều còn nhỏ, cô thường   lớn kể chuyện ma quỷ, chủ yếu là để dọa   dọa  khác, bầu  khí kinh dị bao trùm...
Có điều bây giờ   nữa , ngay cả bà đồng cũng  bắt  phê bình, đấu tố đến chết!
Ngay cả chùa chiền cũng  phá hủy, càng  cần   đến chuyện cầu thần bái Phật.
DTV
Thêm  đó, phong trào tố giác đang thịnh hành, ngay cả  nhà cũng  thể đ.â.m  lưng ,   càng thêm cẩn thận trong lời  và việc ,  dám sơ suất.
Vì , việc Cố Kỳ Việt  năng tùy tiện về chuyện bắt ma là một chuyện  nghiêm trọng!
Thấy Thẩm Triều Triều thật sự lo lắng, Cố Kỳ Việt cũng  dám giả vờ nữa, vội vàng giải thích: “Nói thì   nhưng kết quả cuối cùng là   ma thì vẫn   !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-320.html.]
“Dù  cũng  thể   một cách tùy tiện như thế, sẽ  bắt  đấy!”
Cố Kỳ Việt nhướn mày, trong lòng nghĩ chắc chắn là    dọa Thẩm Triều Triều, cho nên cô mới lo lắng như , đúng là bây giờ nếu  chuyện ma quỷ, một khi  phát hiện thì sẽ  bắt  dạy dỗ nhưng sẽ  quá nghiêm trọng.
Còn về bà đồng bà cốt  đấu tố đến c.h.ế.t mấy năm  cũng là do bà  xui xẻo  bắt  đầu tàu.
 nếu Thẩm Triều Triều  yên tâm,    sẽ   nữa: “Được ,    sẽ   nữa, đảm bảo giữ kín như bưng!”
Nói xong, Cố Kỳ Việt đưa tay lên miệng  động tác kéo khóa, Thẩm Triều Triều  buồn   tức giận.
Cô chỉ  thể hờn dỗi đánh  cánh tay  một cái,  đó nhớ đến lời Cố Kỳ Việt  , cô nghiêng đầu khó hiểu, hỏi: “Tại   Cường  nhờ  giúp đỡ?”
“Nói  thì em cũng  một chút  đấy,  đó    chuyện kho báu  chôn ở núi Ly Uyên,     Cường   núi thăm dò một chút, kết quả   khuyên can nhưng bạn của     nhịn ... Cứ như , bây giờ  Cường  dọa sợ đến mức  chịu nổi, nhờ  giúp đỡ xem xét thực hư.”
Cố Kỳ Việt  hề thấy phiền phức, kể  tỉ mỉ từ đầu đến cuối, Thẩm Triều Triều  thấy hứng thú. Không ngờ chuyện núi Ly Uyên  còn  hậu truyện! Nghe đến mức cô cũng  tò mò.
Rốt cuộc là vì  bạn bè của  Cường   đổi tính cách? Đêm khuya  xổm  tường rào là vì cái gì?
Nghĩ đến đây, đôi mắt Thẩm Triều Triều sáng long lanh, cô  chằm chằm Cố Kỳ Việt,  mặt hiện lên vẻ háo hức  thử, Cố Kỳ Việt lập tức hiểu . Cô   bắt ma cùng !
Quả nhiên một giây , Thẩm Triều Triều mở miệng: “Em lo lắng  ở bên ngoài  bậy, nếu  chắc chắn   ngoài thì dẫn em  cùng!”
“...”