Nghe thấy Lucy  nhiều  tình, Thẩm Triều Triều kinh ngạc há hốc mồm, cô  sững sờ vì lịch sử tình trường phong phú của Lucy.
Thấy sự ngại ngùng của cô gái nhỏ phương Đông như ý , Lucy  ha ha,  tiếp tục chủ đề nóng bỏng  nữa mà tò mò  sang chuyện khác: “Nếu  thể, cô  thể kể về chuyện tình yêu của hai  ? Dù , ngay cả trong mắt ,  yêu của cô cũng  ưu tú, so với những  đàn ông Trung Quốc gầy yếu, hình như  khác biệt…”
“À, xin ,    ý kỳ thị, chỉ là  khi đến đây, những   gặp đều  gầy yếu, chắc cô hiểu ý  chứ?”
Nói xong câu cuối cùng, Lucy vội vàng xin  liên tục, Thẩm Triều Triều thì xua tay,  Lucy   ác ý.
Có điều Thẩm Triều Triều vẫn nghiêm túc giải thích: “Lucy,   cô   ác ý, nhưng đất nước chúng  đang trong giai đoạn phát triển,   đều đang nỗ lực, nếu  cơ hội, đợi cô vài năm nữa   đây, chắc chắn sẽ thấy những  đổi rõ rệt.”
Ngay  đó cô kéo dài cuộc trò chuyện bằng chủ đề phát triển, cứ như  trò chuyện suốt dọc đường.
Sau đó đến giờ ăn, Thẩm Triều Triều dẫn Lucy đến nhà ăn... Các lãnh đạo xưởng  cùng ban đầu   theo nữa, thấy Thẩm Triều Triều  thể tự xoay sở , họ chỉ để  vài  đề phòng bất trắc, những  khác thì chuồn mất.
Đi theo suốt dọc đường,  thể  mệt nhưng tinh thần thì mệt mỏi. Vẫn là để  khác chịu đựng kiểu “tra tấn” đặc biệt  !
Lúc  thời gian ăn cơm của công nhân trong xưởng   tách , nhà ăn  vắng vẻ, đầu bếp dùng hết khả năng của  để nấu ăn, cố gắng để khách nước ngoài ăn ngon miệng.
Sau khi  xuống, Lucy nhíu mày, nhắc  chuyện cũ: “Vậy rốt cuộc cô và  yêu cô quen  như thế nào, suýt chút nữa thì cô  qua mặt    đấy!”
Thấy  thể trốn tránh, Thẩm Triều Triều vô thức liếc  Cố Kỳ Việt, bắt gặp ánh mắt sắc bén của , cô lập tức dời ánh mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-305.html.]
Ánh mắt cô lảng tránh,     là chột , ngược  càng giống như giấu đầu hở đuôi.
DTV
Cuối cùng, Thẩm Triều Triều vẫn  nhịn  mà nắm chặt góc áo  gầm bàn, vì Lucy là khách nước ngoài,  vì lúc  đang  tiếng Anh, những  khác    hiểu, cô dứt khoát kể   bộ câu chuyện đầy trắc trở của hai .
Lucy thỉnh thoảng  kêu lên kinh ngạc, ánh mắt  chằm chằm  Cố Kỳ Việt mang theo sự khinh bỉ nồng đậm khiến miệng Cố Kỳ Việt  trễ xuống, đôi mắt hoa đào lóe lên vẻ khó chịu.
Quyết định !
Sau khi trở về  ,  cũng  học tiếng Anh, cố gắng   “ mù chữ”!
Lucy và Thẩm Triều Triều chắc chắn đang thảo luận về những chủ đề liên quan đến  nhưng đáng tiếc là   hiểu tiếng Anh, Cố Kỳ Việt chỉ  thể buồn bực, lúc   mới  tầm quan trọng của việc học!
Lười biếng là  .
“Ôi trời, Thẩm, chỉ  cô kể thôi cũng khiến  tức giận ,  đàn ông như  thật sự quá khô khan, giống như khúc gỗ, cô đá   ,   thể giới thiệu cho cô những quý ông lịch lãm!”
“Không cần,  cần ,  thấy    ,  thể chia sẻ áp lực cho , còn cố ý an ủi ... Thật   là   nhút nhát, nếu   vì   động viên,  lẽ hôm nay  sẽ   đây  chuyện với cô .”
“Ồ, chả trách cô hết lòng vì  ,  điều đừng nghĩ    lắm, cô cũng  tuyệt vời! Trong tình yêu và hôn nhân, phụ nữ  nên chịu thiệt thòi, nếu    đổi, cứ đá     đến tìm !”
“... Cảm ơn cô.”