Cố Kỳ Việt bất đắc dĩ giơ tay day day thái dương, cảm thấy  vẫn  nên  ở cửa nữa.
 mà... Nếu như  và Thẩm Triều Triều  con hình như cũng  .
Vừa nghĩ tới   một cô con gái xinh  đáng yêu, ngọt ngào gọi  là ba, dáng vẻ giống như Thẩm Triều Triều phiên bản thu nhỏ... Chỉ cần nghĩ thôi, miệng Cố Kỳ Việt lập tức nhịn   nhếch lên, tâm trạng  vui vẻ.
 ngay  đó   nghĩ đến  lẽ   con gái mà là con trai giống  như đúc, từ nhỏ  nghịch ngợm, leo lên đầu  tác oai tác quái, còn  giành sự chú ý của Thẩm Triều Triều...
Ừm, hình như cũng    con lắm, chúng  còn trẻ như , vì thế nên vui vẻ hưởng thụ thế giới hai .
Trong lòng nghĩ đến những điều , sắc mặt Cố Kỳ Việt lúc thì  lúc thì buồn bực,  đổi liên tục khiến Thẩm Triều Triều đang nghỉ ngơi vì  sách mệt thấy  thì  tò mò.
Từ  khi Cố Kỳ Việt từ ngoài sân  ,   bắt đầu như , hình như là gặp chị Lâm, hai   gì ?
DTV
“Cố Kỳ Việt,  chuyện gì ?”
Nghe thấy giọng  của Thẩm Triều Triều vang lên  mặt, Cố Kỳ Việt lập tức  hồn,  khi  giật  thì nhanh chóng bình tĩnh trả lời: “Không  gì, chỉ là chị Lâm  mới đến,  đưa một ít đồ ,   từ chối.”
Chỉ  thôi ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-301.html.]
Thẩm Triều Triều chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy kỳ lạ nhưng Cố Kỳ Việt   đưa tay chọc má cô: “Trong  thời gian ,   chỉ bảo vệ em an , còn  đề phòng bất kỳ ai đến gần! Em cứ yên tâm ôn tập , đừng  áp lực quá lớn, chỉ cần cố gắng hết sức  là  .”
Biết Thẩm Triều Triều dễ ngại ngùng, chuyện sinh con thì  cần  nhắc đến nữa.
Vừa  nhắc đến việc ôn tập tiếng Anh, Thẩm Triều Triều lập tức chuyển sự chú ý,  Cố Kỳ Việt   để cô  chịu áp lực trong lòng, cho nên  mới an ủi như .
Có điều  một thời gian ngắn ôn tập và  rõ trình độ bây giờ của , Thẩm Triều Triều  nở một nụ  tự tin với Cố Kỳ Việt, cô  đầy tự tin: “Đến lúc đó em chắc chắn sẽ khiến   kinh ngạc, giúp   giải quyết vấn đề khó!”
Nhìn Thẩm Triều Triều lúc  giống như viên ngọc trai  lau sạch bụi bẩn, bắt đầu tỏa sáng lấp lánh, trong mắt Cố Kỳ Việt hiện lên vẻ dịu dàng nhưng miệng  : “Vậy  sẽ chờ xem.”
Sau đó Thẩm Triều Triều tập trung  việc ôn tập  bận rộn  vất vả, mặc dù tiếng Anh mơ hồ trong ký ức   học  nhưng để củng cố và nâng cao, cô vẫn   nhiều, xem nhiều và  nhiều tiểu thuyết tiếng Anh cũng sẽ  ích.
Trong  thời gian  Cố Kỳ Việt phụ trách ba bữa một ngày, tay nghề nấu nướng của    nhưng một  món ăn đơn giản thì     vấn đề gì, giống như nấu cháo...
Có điều cũng  thể ngày nào cũng ăn những thứ , tranh thủ lúc rảnh rỗi,  sẽ đạp xe chở Thẩm Triều Triều  ngoài ăn cơm. Cũng  thể  ngoài giải sầu, cứ ở trong nhà mãi  .
Hôm nay  khi ăn cơm xong, Thẩm Triều Triều đột nhiên vỗ trán một cái, cuối cùng cũng nhớ    quên mất điều gì: “Cố Kỳ Việt, về việc em  thể dịch tiếng Anh, hình như chúng   báo cho thị trưởng, cũng   tình hình bây giờ thế nào !”
Bị hành động vỗ đầu đột ngột của Thẩm Triều Triều  giật ,  đó  thấy lời  của cô, Cố Kỳ Việt lập tức bật  lắc đầu, nắm tay cô tiếp tục  dạo quanh sân an ủi: “Em  cần lo lắng, khi  em dịch tiếng Anh ,   gọi điện thoại báo , thị trưởng bên   vui, chú  vẫn luôn  tìm    thể dịch tài liệu, chú  còn định đưa tài liệu đến nhưng   đồng ý.”