Hôm qua  khi  sẽ giúp xưởng sắt thép, ngay cả Cố Kỳ Việt cũng hỏi cô   là tự nguyện  ,  “tiền lệ” như , vì thế nên Thẩm Triều Triều vội vàng giải thích rõ ràng.
Có điều cho dù Thẩm Triều Triều   rõ nhưng ánh mắt Diệp Phương  cô vẫn mang theo sự xót xa: “Triều Triều đừng quá vất vả, nếu cảm thấy  thoải mái thì chắc chắn  , đến lúc đó chúng  sẽ bỏ gánh mặc kệ!”
“ , xưởng sắt thép lớn như , ngay cả một phiên dịch cũng  tìm ? Làm ăn kiểu gì , Triều Triều đừng sợ, mặc kệ  đến là ai, nếu thái độ   thì cứ kệ nó.”
Nghe lời an ủi của  và bà nội, Thẩm Triều Triều cảm động  thôi, sự che chở của gia đình khiến lòng cô  ấm áp.
Nếu là  khác thì hẳn sẽ bảo cô  cẩn thận, đừng  hỏng việc, nào  ai quan tâm đến cô như ... Thẩm Triều Triều gật đầu mạnh mẽ,  rằng chắc chắn sẽ  miễn cưỡng bản .
Sau khi  Thẩm Triều Triều trả lời, Diệp Phương và Vương Thải Hà mới yên tâm...  vẫn  quên dặn dò Cố Kỳ Việt nhiều hơn, bảo   chăm sóc vợ , đừng để cô  bắt nạt.
Đương nhiên Cố Kỳ Việt liên tục đồng ý, đợi đến khi ăn sáng xong, hai  lập tức  ngoài đến nhà họ Lữ, kho sách riêng của chú Lữ   nhiều sách, ngoài một  sách quý hiếm  còn  đủ loại sách “cấm”.
Ví dụ như sách tiếng Anh, bây giờ là đồ vật  cấm, nếu nhà ai cất giấu sách tiếng Anh, một khi  tố cáo, sẽ  bắt  phê bình đấu tố, cuối cùng  đày xuống nông thôn. Vì   hết sức cẩn thận.
Đợi đến khi chú Lữ  Thẩm Triều Triều  mượn sách, ông  im lặng một lúc,  đó nhanh chóng quyết định, : “Chỗ chú đúng là  mấy quyển sách tiếng Anh nhưng đều là tiểu thuyết nước ngoài, cháu  hiểu ?”
“Dạ  ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-299.html.]
Thẩm Triều Triều tự tin gật đầu, ngoài chỗ chú Lữ,   cô còn  về nhà một chuyến, đào những cuốn sách từng dùng để học lên, nhanh chóng ôn tập.
Khoảng thời gian  cô tạm thời  ở nhà họ Cố nữa mà sẽ về nhà  ở một thời gian.
Cố Kỳ Việt  cùng để bảo vệ cô, cuối cùng  cũng  cần ngủ  cây nữa mà đường hoàng bước  nhà, khi ôm mấy quyển sách tiếng Anh từ chỗ chú Lữ  lòng bước  cửa nhà họ Thẩm,  vẫn còn   hồn.
DTV
Cứ thế mà dễ dàng bước  như ?
Ngay  đó sự phấn khích tràn ngập trong đầu , trong khi Thẩm Triều Triều tranh thủ thời gian  sách ôn tập, Cố Kỳ Việt thì nghênh ngang  ở cổng, mỉm   chằm chằm  mỗi   qua khiến cho hàng xóm láng giềng xung quanh   đến mức  dám  đường, từng  rụt rè tránh né, sợ  tên Diêm Vương sống  để mắt đến thì sẽ gặp xui xẻo.
Trước đây, khi Cố Kỳ Việt canh gác  cây  cổng nhà họ Thẩm, ngoài những  ném đá và chửi bới, ngay cả mấy  hàng xóm    lưng nhà họ Thẩm  cũng xử lý hết.
Mà thao tác  lập tức khiến  nổi tiếng khắp vùng, khiến cho  ở hẻm Điềm Thủy đều .
Người chồng mà Thẩm Triều Triều lấy cũng   quả hồng mềm! Ngược  còn cứng hơn cả đá.
Những  vốn cảm thấy Thẩm Triều Triều là cô nhi đáng thương, tất cả đều thu  tâm tư, ngoan ngoãn im lặng  dám trêu chọc, sợ  nắm đ.ấ.m như cái nồi của Cố Kỳ Việt phang cho vài cái.
Cố Kỳ Việt    sợ hãi tránh né cũng  vì  mà ảnh hưởng đến tâm trạng, ngược  còn vui vẻ  thôi, đợi đến khi  ai dám  ngang qua cửa,  ngẩng đầu  cây phía , trong lòng lập tức dâng lên một cảm giác hoài niệm.