Lúc  cũng  dám mở miệng phá vỡ bầu  khí, hai  cứ nắm tay  như  trong đêm tối, mặt đỏ tim đập, chỉ còn ánh sáng le lói của đèn pin chiếu xuống, in lên mặt đất bóng cây lung lay.
 sự yên tĩnh   kéo dài  lâu, từ xa   tiếng  của đội bảo vệ tuần tra hô lớn: “Này,  ở đó là ai!”
Như chim chóc  kinh động, Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều vội buông tay ,  đó  dám chậm trễ, Cố Kỳ Việt đạp xe, Thẩm Triều Triều  , nhanh chóng rời   khi  của đội bảo vệ đến.
Ngoài việc chột  , họ cũng   gây thêm phiền phức. Tránh   của đội bảo vệ giữ  thẩm vấn.
DTV
Lần  về nhà, Thẩm Triều Triều  còn đặt hai tay lên yên xe nữa, mà đưa tay nắm lấy áo Cố Kỳ Việt, tuy ôm sẽ  mật hơn nhưng da mặt Thẩm Triều Triều  mỏng đến đáng thương.
Cần  từ từ. Như bây giờ là  .
Đối với điều , đương nhiên Cố Kỳ Việt sẽ  từ chối, bây giờ thấy Thẩm Triều Triều bắt đầu đáp  từng chút một, tâm trạng   vui vẻ...
Phải  rằng  đây   chuẩn  tâm lý cho một cuộc chiến trường kỳ, từng bước một. Dù  cô cũng ở ngay  mắt, vun đắp tình cảm là quan trọng nhưng cũng  để Thẩm Triều Triều dần dần trở nên  hơn.
Tuổi trẻ chính là như , tự tin hơn một chút, sẽ nở  những bông hoa rực rỡ.
Đương nhiên nếu Thẩm Triều Triều  , Cố Kỳ Việt cũng sẽ  ép buộc, tất cả đều dựa  ý nguyện của cô, dù  nếu ép buộc thì cả hai đều sẽ  vui. Bây giờ  thứ đều đang phát triển theo chiều hướng , tình cảm cũng .
Nghĩ đến việc tối nay Thẩm Triều Triều  chủ động hôn , Cố Kỳ Việt đạp xe đầy năng lượng, cả  tràn đầy sự phấn khích   trút  . Không thể lúc nào cũng để con gái chủ động,    cũng  chủ động một !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-298.html.]
...
Tối hôm qua  khi về đến nhà, tuy hai  còn  ở bên  thêm một lúc nữa nhưng nghĩ đến thời gian  muộn, ngày mai còn  dậy sớm ôn tập, vì thế nên đành  chúc  ngủ ngon  ai về phòng nấy.
Không  đến việc Cố Kỳ Việt trằn trọc cả đêm  ngủ , sáng sớm hôm ,   dậy  mua bữa sáng, đợi đến khi cả nhà thức dậy, lập tức đến nhà ăn ăn cơm.
Cố Kỳ Việt  cạnh Thẩm Triều Triều, thấy cô đang ăn cháo từng miếng nhỏ, dáng vẻ tao nhã thật đáng yêu, vội vàng đưa tay đẩy đĩa thức ăn nhỏ bên cạnh qua,  hiệu cô đừng chỉ ăn cháo.
Thấy , Thẩm Triều Triều ngẩng lên  Cố Kỳ Việt, ánh mắt hai  chạm , cả hai đều đỏ mặt.
Hai  nhanh chóng dời tầm mắt, Thẩm Triều Triều lặng lẽ gắp thức ăn, rõ ràng là vị mặn nhưng khi ăn  miệng   ngọt ngào.
“Khụ khụ, Triều Triều, con  đến xưởng sắt thép  phiên dịch ?”
Đang lúc hai  ngượng ngùng, Diệp Phương và Vương Thải Hà  bên cạnh  thu hết  thứ  mắt, hai vị trưởng bối đều mỉm , nghĩ thầm cuối cùng hai đứa nhỏ cũng  tiến triển !
Thật  dễ dàng.
Diệp Phương cũng  quên hỏi chuyện tối hôm qua, Cố Hằng về quá muộn,  chỉ  qua loa vài câu khiến bà   rõ, trong lòng bà ngứa ngáy như  mèo cào.
Kết quả là hôm nay Cố Hằng vẫn đang ngủ bù, vì thế nên Diệp Phương chỉ  thể hỏi Thẩm Triều Triều.
Nghe hỏi thế, Thẩm Triều Triều cũng  giấu giếm, kể  đầu đuôi câu chuyện, đồng thời nghiêm túc  rằng cô  giúp đỡ chứ    ép buộc.