Được Cố Kỳ Việt vỗ về, Thẩm Triều Triều bình tĩnh  một chút,  đó  Cố Hằng, cô kiên định gật đầu nhưng cũng  quên  rằng  cần ôn tập  tiếng Anh: “Trước  con  học tiếng Anh với  nhưng  mấy năm  động đến , con cần thời gian để ôn tập  ạ.”
“Được  , cô Lucy sẽ đến  thứ Năm tuần , chỉ cần con ôn   bảy tám phần  khi cô  đến là .”
Hiện nay Cố Hằng cũng  quản  gì khác,   dù  cũng  hơn  ... Dù , cũng  thể để một  chỉ   mỗi câu “good”  phiên dịch, mỗi  trả lời đều là một câu “good”!
Hình ảnh như  chỉ cần nghĩ thôi cũng  thấy quá tệ, may mà bây giờ   lựa chọn  hơn.
Nếu là  đây,  Thẩm Triều Triều  như  thì  thể ông sẽ  nghi ngờ nhưng từ khi Thẩm Triều Triều gửi bài cho các tòa soạn báo thành công, trong đó còn  cả Nhật báo Hoa quốc  sức ảnh hưởng lớn,  chứng minh thực lực của cô !
Thẩm Triều Triều   là một  phụ nữ bình thường. Cũng giống như con trai ông, Cố Kỳ Việt đôi khi  thể   những chuyện khiến   kinh ngạc.
 mà... Nghĩ đến chứng  dám tiếp xúc với  khác của Thẩm Triều Triều, tuy thời gian   Cố Kỳ Việt dẫn dắt cô cũng  dám  ngoài hơn nhưng trong thời gian ngắn chắc chắn  thể   khắc phục, như   thể  cùng phiên dịch   vẫn còn là một ẩn !
Trong lòng Cố Hằng đang lo lắng thì Cố Kỳ Việt liếc mắt một cái   ba  đang nghĩ gì, mặc dù  cũng lo lắng cho trạng thái của Thẩm Triều Triều nhưng lúc  vẫn cứng miệng : “Ba, Triều Triều   như  , ba đừng lo lắng quá, đến lúc đó con sẽ ở bên cạnh, chắc chắn   vấn đề gì .”
Nghe , Cố Hằng im lặng co rút khóe miệng, nhắc nhở: “Con   là công nhân của xưởng sắt thép,  thể tùy tiện   xưởng sắt thép.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-xinh-dep-ga-cho-luu-manh/chuong-296.html.]
Cố Kỳ Việt  giễu: “Thẩm Triều Triều cũng  .”
“Con bé  thể là phiên dịch  mời đặc biệt.”
“Vậy con cũng  thể là vệ sĩ  mời đặc biệt, chuyên môn bảo vệ an  cho phiên dịch.”
DTV
Cuối cùng Cố Hằng chỉ  thể bất lực đuổi cả hai  , đồng thời  quên dặn Thẩm Triều Triều  khi về nhà hãy cố gắng nhiều hơn, tranh thủ khôi phục nhanh chóng trình độ tiếng Anh, giải quyết vấn đề cấp bách của xưởng sắt thép.
Lời dặn dò của Cố Hằng còn  dứt, Cố Kỳ Việt  đưa tay nắm lấy tay Thẩm Triều Triều, nhỏ giọng nhắc nhở,  đó kéo cô chạy nhanh về phía .
Chiếc đèn pin trong tay lia qua lia  phía , cho dù ánh sáng  yếu ớt đến , trong đêm tối vẫn  dễ thấy, đợi đến khi Thẩm Triều Triều chạy đến thở hổn hển, hai  cũng  đến chỗ để xe đạp.
 Cố Kỳ Việt   lập tức đạp xe rời  mà đặt chiếc túi đựng hộp cơm lên giỏ xe, chiếc đèn pin cũng  đặt tùy ý lên đó,  đó nghiêm túc  Thẩm Triều Triều.
“Thẩm Triều Triều, tại  em  nhận việc ? Rõ ràng em  tình trạng của   phù hợp, đến lúc đó sợ hãi thì   ,    em  miễn cưỡng bản !”
Đối với Cố Kỳ Việt, việc phiên dịch   Thẩm Triều Triều  nên nhận.
Anh luôn lo lắng cô vì gia đình mà miễn cưỡng bản . Lúc  Cố Kỳ Việt cảm thấy  đây   quá lười biếng,  thế   học tiếng Anh , bây giờ cũng  cần Thẩm Triều Triều  gánh vác một !